*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Lâm Minh kinh ngạc nhìn Cổ Tôn. “Ngài đây, ngài tìm tôi sao?” Anh ta nhất mực cung kính hỏi. Dù sao có thể điều khiến những con trùng nhỏ kia giết người chắc chắn không phải người bình thường.
Cổ Tôn bình tĩnh gật đầu, thuận tay chỉ vào ghế đá bên cạnh: “Ngồi đi!"
Lâm Minh đi tới rồi ngồi xuống, trên mặt tràn đầy cảnh giác.
Cổ Tôn nhìn anh ta hỏi: “Có muốn giết Lâm Mạc Huy hay không.” Trong lòng Lâm Minh khẽ động, trong mắt cũng lóe lên tia sắc bén. Nhưng cuối cùng anh ta vẫn nhịn được, không nói câu nào.
Cổ Tôn cười lạnh: “Không nói chuyện?”
“A, vậy tôi đổi câu hỏi đi.”
“Cậu có muốn thay thế Lâm Chiêu, trở thành chủ nhân chân chính của trại Ngô?”
Nghe những lời này, Lâm Minh trực tiếp đứng dậy, khuôn mặt đầy vẻ giận dữ: “Ông là ai?”
“Sao dám nói những lời bất kính như thế với tôi?”
“Ba nuôi của tôi chính là chủ nhân của trại Ngô, ông bảo tôi thay thế ông ấy, vậy chẳng khác nào bảo tôi phản bội ông ấy sao?”
“Ông chính là đang nằm mơ!" Cổ Tôn khinh thường liếc mắt nhìn anh ta: “Cậu đúng là đồ bỏ đi!”
“Ngay đến suy nghĩ trong lòng của bản thân mà cũng không dám thừa nhận, vậy mà còn muốn trở thành chủ nhân của trại Ngô?”
“A, cả đời này, cậu đừng mơ mộng nữa!” Lâm Minh lúng túng, bực tức nói:
“Ông...ông nói hươu nói vượn!”
“Từ trước tới nay tôi chưa từng nghĩ tới chuyện này.”
Cổ Tôn cười lạnh: “Từng nghĩ tới hay chưa, trong lòng cậu tự rõ”
“Nhưng tôi cũng muốn nói thật cho cậu biết."
“Người thừa kế trong lòng Lâm Chiêu, tuyệt đối không phải cậu.”
Lâm Minh không khỏi giận dữ:
“Ông nói láo!” Cổ Tôn: “Rốt cuộc là tôi nói láo hay là cậu ngu xuẩn đây?”
“Nếu Lâm Chiêu thật sự muốn để cậu làm người thừa kế, vậy hôm nay ông ta cũng sẽ không để cậu mất mặt như vậy trước Hạ Vũ Tuyết!”
Lâm Minh vội nói: “Tôi...sao tôi lại mất mặt?”
“Tôi đã làm sai, xin lỗi người ta, chuyện này...chuyện này là chuyện nên làm..."
Cổ Tôn cười lạnh: “Vậy sao?”
“Cậu nên biết, trong lòng Lâm Chiêu, ở thành phố Hải Tân này, chỉ có Nam Bá Lộc mới khiến ông ta để ở trong mắt.”
“Những thứ khác, cái gì mà mười đại gia tộc, ông ta đều không hề quan tâm!”
“Nếu đã như thế, vậy tại sao ông ta còn muốn cậu đi xin lỗi Lâm Mạc Huy?”
“Nói trắng ra, địa vị của cậu trong lòng ông ta căn bản không quan trọng!”
“Cậu không phải là người thừa kế tương lai của trại Ngô, vậy nên mặt mũi của cậu cũng không quan trọng, hiểu chưa?”
Nhất thời, Lâm Minh có chút mê man.
Anh ta biết, Lâm Chiều căn bản không hề để mười đại gia tộc ở thành phố Hải Tân trong mắt.
Đây cũng chính là nguyên nhân anh ta không phục Lâm Mạc Huy.
Theo như anh ta thấy, coi như Lâm Mạc Huy đánh bại mười đại gia tộc, cũng không tính là gì, căn bản không cách nào so sánh với trại Ngô.
Hiện tại, Cổ Tôn nói những lời này lại khiến anh ta không khỏi bắt đầu nghi ngờ.
Lâm Chiêu không thèm để ý tới Lâm Mạc Huy, vậy tại sao lại bắt anh ta xin lỗi Lâm Mạc Huy?
Lẽ nào, Lâm Chiêu thật sự không thèm quan tâm tới thể diện của anh ta?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Lâm Minh sầm lại, trong lòng không khỏi oán giận Lâm Chiêu thêm vài phần.
Cổ Tôn thấy vậy, trực tiếp cười nói: “Lâm Minh, hiện tại cơ hội đang ở ngay trước mắt cậu rồi.”
“Chỉ cần cậu đồng ý hợp tác với tôi, tôi sẽ đảm bảo cậu có thể gi3t chết Lâm Mạc Huy, trở thành người thừa kế trại Ngô!”
"Không chỉ có vậy, tôi còn có thể khiến Hạ Vũ Tuyết một lòng, cam tâm tình nguyện vì cậu làm bất cứ chuyện gì!"
Trong mắt Lâm Minh lóe lên tia sắc bén.
Mỗi một câu nói của Cổ Tôn đều chạm tới điểm mẫn cảm nhất trong lòng anh ta, làm anh ta thật sự dao động.