*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Mạc Huy trực tiếp ngồi lên máy bay bay tới trại Ngô.
Đây là vé mà anh đã nhờ anh Hổ đặt trước hộ, đặc biệt chọn vé đi vào rạng sáng để đề phòng Hạ Vũ Tuyết đuổi theo.
Kết quả, anh vừa ngồi xuống ghế ở khoang hạng nhất, một giọng nói quen thuộc vang lên ở bên cạnh: “Chào buổi sáng, anh Mạc Huy!”
Lâm Mạc Huy khẽ động, mở to hai mắt nhìn Hạ Vũ Tuyết, cô ấy mặc một bộ quần áo thể thao bó sát, cười tủm tỉm ở bên cạnh anh.
Anh hoang mang, tình huống gì đây? “Cô...sao cô lại ở đây?”
Lâm Mạc Huy mờ mịt nói.
Hạ Vũ Tuyết híp mắt cười nói: “À, tôi nhớ là hôm nay anh muốn tới trại Ngô, sợ không đuổi kịp anh nên tôi đã đặt vé máy bay chuyển sớm nhất, chuẩn bị để đón anh “Không ngờ hai chúng ta lại có duyên như vậy, lại có thể gặp nhau trên máy bay “Xem ra đây chính là ý trời!” Hạ Vũ Tuyết nói xong, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Lâm Mạc Huy.
Trong lòng Lâm Mạc Huy rất mông lung, anh biết chắc chắn đây không phải tình cờ.
Anh lấy cớ đi vào phòng vệ sinh, lấy điện thoại ra gọi cho anh Hổ, hỏi thăm xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Anh Hổ vẫn còn đang say ngủ, mơ mơ màng màng nói: “A, anh nói cô Vũ Tuyết sao?” “Vé máy bay của cô ấy là do tôi đặt đấy!” “Sao thế?”
Lâm Mạc Huy thiếu chút nữa đã mắng ra tiếng, quả nhiên là do tên ngu xuẩn này. “Anh đặt vé máy bay cho cô ấy làm gì?”
Lâm Mạc Huy gấp gáp nói.
Anh Hồ nghi hoặc: “Không phải anh bảo tôi đặt vé cho cô ấy sao?”
Lâm Mạc Huy: “Tôi bảo anh đặt vé cho cô ấy bao giờ?”
Anh Hổ: “Cô Vũ Tuyết nói với tôi như vậy” “Cô ấy nói anh muốn cô ấy dẫn dường cho anh, vậy nên mới bảo tôi đặt vé cho cô ấy để đi cùng với anh.
Lâm Mạc Huy: “Tôi nói với anh như thế khi nào?”
Anh Hồ: “A?” “Anh không nói?” “Nhưng cô Vũ Tuyết nói là anh nói mà.” Lâm Mạc Huy: “Cô ấy nói cái gì anh cũng tin sao?” “Anh uống lộn thuốc nhiều quá rồi phải không?” Anh Hổ bối rối: "Không phải chứ?” “Cô Vũ Tuyết lừa tôi sao?” “Cô ấy... vô duyên vô cớ, cô ấy lừa tôi làm gì?” Lâm Mạc Huy thật sự muốn tát vào mặt tên ngốc này. Anh cúp điện thoại, bất đắc dĩ trở lại chỗ ngồi.
Chuyện đã tới nước này, anh cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đưa Hạ Vũ Tuyết cùng đi tới trại Ngô.
Về phần Hạ Vũ Tuyết, trên mặt cô ấy không giấu được vẻ đắc ý, tựa như đã đạt chiến thắng. Cô tiến tới bên tại Lâm Mạc Huy, thấp giọng nói: “Tôi đã nói rồi, nhất định tôi phải đi cùng anh tới trại Ngô. “Thế nào? Anh không bỏ rơi tôi được phải không?”
Lâm Mạc Huy không nói được gì: “Cô Hạ, cô cần gì phải kiếm chuyện như vậy?” “Tôi chỉ đi mua chút dược liệu, buồi chiều là về rồi “Cô đi thêm một chuyến, mệt biết bao nhiêu!”
Hạ Vũ Tuyết ưỡn ngực: “Tôi muốn đi thì đi, anh quản tôi sao!” “Nếu đi mệt rồi thì anh cũng tôi đi, dù sao tôi vẫn cứ đi theo anh!”
Lâm Mạc Huy: “..
Lúc này, trên máy bay ngày càng nhiều người.
Hạ Vũ Tuyết hình như hơi mệt, cô ấy dứt khoát nghiêng người, dựa vào trên vai Lâm Mạc Huy nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lâm Mạc Huy thấp giọng nhắc nhở: “Nếu cô mệt rồi thì ngả ghế ra sau, nghỉ ngơi cho tốt.
Hạ Vũ Tuyết: “Không!” “Tô cứ thích như thế này!”
Nói xong, cô ấy dứt khoát ôm lấy cánh tay Lâm Mạc Huy, giống như đôi tình nhân tình nồng ý mật.
Lâm Mạc Huy vô cùng lúng túng nhưng lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể để mặc cô ấy.
Kết quả Hạ Vũ Tuyết còn chưa ngủ thì đã có một trận ồn ào từ cửa truyền tới.
Sau đó, có nhóm nam nữ lên máy bay.
Nhóm nam nữ này vẫn còn khá trẻ, có lẽ đều đang học đại học.
Trên người họ đều mặc quần áo đắt tiền, vừa nhìn là biết không phải người bình thường. Nhóm người ồn ào, náo loạn, khiến toàn bộ những người đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên máy