*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi sáng không có việc gì phải làm nên Lâm Mạc Huy đã lái xe điện đi tới bệnh viện.
Mấy lần điều chế thuốc này đã khiến anh tiêu hao khá nhiều dược liệu quý hiếm mà anh đã tích trữ bao lâu nay.
Bởi vậy, anh tính đi tới kiểm tra trên máy tính ở bệnh viện, xem xem ở thành phố Hải Tân có dược liệu quý hiếm nào không
Tính ra, cũng đã rất lâu rồi anh không tới bệnh viện.
Phòng làm việc của anh vẫn được dọn dẹp sạch sẽ như cũ. Bình hoa trên bàn còn cắm một bó hoa tươi, có vẻ ngày nào Hạ Vũ Tuyết cũng tới đây dọn dẹp một lân.
Lâm Mạc Huy vừa ngồi xuống cạnh bàn thì cửa phòng được mở ra.
Hạ Vũ Tuyết mặc một bộ quần áo trắng ôm một xấp giấy đi vào, nhìn thấy Lâm Mạc Huy, hai mắt đầy vẻ vui mừng: “Anh Mạc Huy, sao anh lại đến đây?”
Lâm Mạc Huy cười cười: “Thế nào, tôi không thể trở về sao?”
Hạ Vũ Tuyết xì một tiếng, hai mắt chợt ửng hồng: “Anh còn biết quay lại đấy!” “Tôi còn cho rằng anh quên tôi luôn rồi!” Lâm Mạc Huy hơi lúng túng: “Thật ngại quá, gần đây nhiều việc quá. Hạ Vũ Tuyết mỉm cười: “Nói vậy, anh không quên tôi chứ?” “Tôi biết ngay mà, chắc chắn là anh vẫn còn nhớ tôi!”
Nhất thời, Lâm Mạc Huy không biết nói gì, chuyện này thì liên quan gì.
Nhưng anh cũng không tiện nói gì.
Buổi tối hôm anh giả chết đó, Hạ Vũ Tuyết cũng đã khóc ngất đi mấy lần.
Dù trước kia cô gái này không tốt lắm nhưng đối với anh thật sự không tệ.
Hai người ngồi hàn huyện một lát.
Trong khoảng thời gian này, Hạ Vũ Tuyết thật sự rất bận bịu.
Quỹ mà cô ấy thành lập gần đây càng ngày càng lớn.
Với sức ảnh hưởng của nhà họ Hạ, quỹ này hiện đã bao trùm cả thành phố Hải Tần rồi.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà Hạ Vũ Tuyết đã quyên góp được hàng trăm tỷ đồng, chữa trị cho gần một nghìn bệnh nhân nghèo.
Có thể nói, danh tiếng của Hạ Vũ Tuyết ở thành phố Hải Tân hiện giờ đã lan truyền rộng rãi. Mà ông cụ Hạ rất vui mừng đối với sự thay đổi của Hạ Vũ Tuyết.
Bất cứ khi nào nhắc tới Hạ Vũ Tuyết ở bên ngoài, ông cụ Hạ đều cười tới mức không ngậm được miệng lại, Hạ Vũ Tuyết đã hoàn toàn trở thành niềm kiêu hãnh của ông ta.
Nói chuyện một hồi, Hạ Vũ tuyết biết được mục đích Lâm Mạc Huy tới bệnh viện, cô ấy khoát tay nói: “Anh Lâm, anh không cần kiểm tra những bệnh viện trong thành phố nữa đâu... “Tất cả những bệnh viện này đều không thể có những loại dược liệu mà anh muốn “Ông nội tôi nói, lần trước ông ấy giúp anh thu thập nhiều như vậy, gần như đã vét sạch hết các kho dược liệu ở thành phố Hải Tân rồi.”
Lâm Mạc Huy thở dài, vốn dĩ, loại dược liệu quý như thế này đều vô cùng khan hiếm.
Xem ra, phải tự nghĩ cách tới chỗ khác tìm dược liệu.
Lúc này, Hạ Vũ Tuyết chợt nói: “Đúng rồi, anh Lâm, ngày mai trại Ngô sẽ khai trương. “Ông nội tôi có nói, gần đây có mấy người đi hải thuốc ở những vùng núi sâu tới trại Ngô, đoàn chừng sẽ có rất nhiều dược liệu quý hiếm được bán đấu giá ở trại Ngô. “Anh có muốn tới xem thử không?” Lâm Mạc Huy khẽ dao động.
Những dược liệu mà anh đã thu g trước đây, một nửa đều là mua được từ trại Ngô.
Lại tới trại Ngô thêm một chuyến đúng là rất thích hợp.
Lâm Mạc Huy lập tức gật đầu: “Vậy thì tốt quá. “Tôi thu dọn một chút, ngày mai sẽ tới trại Ngô một chuyến.
Hạ Vũ Tuyết híp mắt cười, gật đầu nói: “Được, vậy tôi đi với anh nhé!” Mặt Lâm Mạc Huy đen lại, anh không khỏi nhớ tới cảnh tượng lần trước Hạ Vũ Tuyết đi cùng anh.
Lúc ấy, nửa đêm Hạ Vũ Tuyết lại chạy tới phòng anh, thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện rồi. “Không cần như vậy đâu. “Tôi đi một mình, mua ít dược liệu rồi về luôn, không cần chờ đến sau buổi đấu giả.
Lâm Mạc Huy vội nói.
Hạ Vũ Tuyết bĩu môi: “Sao thế, anh còn đề phòng tôi sao? Sợ tôi ăn anh mất hay sao?” “Con người anh thật là qua cầu rút ván mà. “Lần trước, nếu không phải tôi dẫn anh đi, có lẽ anh cũng không biết trại Ngô ở đâu phải không?