*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Mạc Huy đi vào phòng.
Ngọc Mạn mặc một chiếc váy đỏ, ngồi trên ghế sô pha.
Mái tóc dày tùy ý xõa trên vai.
Dưới chiếc váy lụa mỏng đỏ tươi, cặp đùi trắng nõn, thon dài như ẩn như hiện. Sau khi thức tỉnh thân phận Cổ Mẫu tôn quý, ngay cả khí chất của Ngọc Mạn cũng thay đổi rất nhiều.
Trước kia, cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ ngây thơ vừa vào đời chưa được bao lâu.
Mà giờ đây, dù chỉ là một cái nhấc chân, giơ tay cũng đều toát ra một lực hấp dẫn không nói lên lời.
Cô ấy tùy ý hất tóc, tựa như cũng có thể chạm tới trái tim của người đàn ông, khiến người khác không cách nào chống cự được.
Lâm Mạc Huy biết, đây chính là sức hấp dẫn của Cổ Mẫu tôn quý.
Thấy Lâm Mạc Huy tới, vẻ mặt Ngọc Mạn tràn đầy vui sướng.
Cô ấy nhảy dựng lên từ trên ghế trực tiếp nhào tới ôm Lâm Mạc Huy. “Anh Mạc Huy, anh đến rồi l
Cảm nhận được thân thể ấm áp của Cổ Mẫu tôn quý, Lâm Mạc Huy có chút lúng túng
Anh tránh Ngọc Mạn mà không để lộ dấu vết. khẽ cười, nói ra mục địch mình đến đây. Nghe xong, hai mắt Ngọc Mạn phiếm hồng. “Anh Mạc Huy, anh cũng muốn em quay về Miêu
Cương sao?" “Nhưng em không thích Miếu Cương “Anh không muốn Ngọc Mạn ở lại bên cạnh anh sao?”
Lâm Mạc Huy thở dài: “Ngọc Mạn, tôi biết, cô không hề có ký ức đẹp gì với Miêu Cương. “Nhưng đó đều là thành kiến của mọi người. “Hơn nữa, mẹ cô cũng là người Miêu Cương chẳng lẽ cô không hy vọng mang xương cốt của bà ấy về Miêu Cương, lá rụng về cội sao?” “Hơn nữa, hiện giờ cô là Cổ Mẫu tồn quỹ của
Miêu Cương, là thủ lĩnh và tín ngưỡng tinh thần của tất cả người dân Miêu Cương” “Nếu như cô không quay về, Miêu Cương sẽ mãi lạc trong hỗn loạn, không biết sẽ có bao nhiêu người của Cổ tộc vì vậy mà mất mạng “Cô phải trở về chủ trì đại cục
Ngọc Mạn vẫn không muốn quay về.
Cuối cùng, sau khi được Lâm Mạc Huy khuyên nhủ hồi lâu, cô ấy mới đồng ý quay về một khoảng thời gian.
Bảy mươi hai vị Đồng Chủ đều rất vui mừng khi biết tin Lâm Mạc Huy đã thuyết phục được Cổ Mẫu, hộ đều rất biết ơn Lâm Mạc Huy.
Tang Hưng còn trực tiếp muốn mời Lâm Mạc Huy cùng đi Miêu Cương, để Lâm Mạc Huy và Ngọc Mạn có thể bên nhau như hình với bóng.
Lâm Mạc Huy thiếu chút nữa đã đập chết con người thô kệch này, cái người này, chuyện gì cũng dám nói lung tung! “Đúng rồi, nếu Ngọc Mạn trở lại Miêu Cương, vậy cổ trùng của các người phải làm sao?”
Lâm Mạc Huy đột nhiên hỏi.
Con tằm vàng sẽ cắn nuốt mọi loại cổ trùng, hiện giờ con tằm vàng này đã thành hình, lúc nào cũng có thể cắn nuốt toàn bộ cổ trùng ở Miêu Cương.
Tang Huy cười nói: “Thánh Vương, ngài chỉ biết một mà không biết hai “Đúng là con tằm vàng sẽ cắn nuốt các loại cỔ, nhưng đó là do quá trình phát triển của con tằm vàng không hề dễ dàng, vậy nên nó cần cắn nuốt các loài cổ trùng khác để bổ sung chất dinh dưỡng “Song, nếu có Cổ Mẫu đích thân nuôi dưỡng con tằm vàng, vậy thì con tằm vàng này cũng không cần cắn nuốt các loại cổ trùng khác nữa.” “Hiện tại, chúng ta đã có Cổ Mẫu tôn quý, không những con tằm vàng không cần cắn nuốt những con cổ trùng của chúng ta, mà thậm chí, khi chúng ta đi theo bên cạnh Cổ Mẫu, cổ trùng của chúng ta cũng có thể đạt được bước tiến vượt bậc!” Lâm Mạc Huy bừng tỉnh đại ngộ, hèn chi mấy ngày này, con tằm vàng không hề cắn nuốt những con cổ trùng khác, hóa ra là vì nguyên nhân này.
Mà những chuyện này, có lẽ là bí mật của Miêu Cương, ngay đến truyền thừa ở bên trong ngọc bội cũng không có.
Ngọc Mạn đã bị thuyết phục, người Miêu Cương cũng không ở lại thành phố Hải Tân nữa. Bọn họ nhanh chóng thu dọn đồ đạc, tối hôm đó liền lên đường rời thành phố Hải Tân.
Trước khi đi, Ngọc Mạn lại tới gặp vợ chồng viện trưởng Đức, nói lời từ biệt với họ.
Đôi vợ chồng này chẳng khác nào cha mẹ của Ngọc Mạn, Ngọc Mạn cũng không nỡ rời xa bọn họ.
Những người Miêu Cương vừa rời khỏi thành phố Hải Tân thì đám người Tống Tuấn Phong đã nhận được tin tức.
Vẻ mặt Tổng Tuấn Phong vui mừng: “Tốt quá rồi, ngay đến Cổ Mẫu cũng đi rồi, lần này Lâm Mạc Huy chết chắc!” “Các vị, Tần Vô Xá đã tới thành phố Hải Tân rồi.