*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khoảng ba giờ sáng, Lâm Mạc Huy chạy tới thành phố Hải Phòng.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Lâm Mạc Huy chạy tới nơi của tất cả các anh hùng trên thế giới.
Anh nhanh chóng mở điện thoại, tin nhắn của Hồ Đông An cũng vừa được gửi tới.
Người được Hồ Đông An phải tới vẫn luôn theo sát nhóm người của Thái Tử kia.
Advertisement
Nhóm người này bây giờ đang đưa Niên trở lại thành phố Hải Phòng.
Lúc này, bọn họ đã đưa Niên tới bên trong một sân khấu buổi diễn tối ở thành phố Hải Phòng.
Mà căn cứ theo tin nhắn mà Hổ Đông An gửi tới thì mấy người trước đây đánh Niên trong đoạn video kia tối nay sẽ có một buổi tụ họp.
Advertisement
Lâm Mạc Huy lập tức đón xe đến chỗ câu lạc bộ đó.
Khoảng ba giờ rưỡi, Niên đã hoàn toàn tỉnh táo, lúc này anh ấy đang ở trong phòng quản lý ở tầng hai của câu lạc bộ này.Bên trong phòng quản lý có mấy thanh niên đang chè chén say sưa.
Trong phòng lúc này cũng có hơn mười cô gái ăn mặc thiếu vải, thậm chí còn có mấy cô gái đã bị cởi sạch quần áo trên người.
Thấy có người đi vào, mấy cô gái đó cũng vô cùng tự nhiên không hề để ý tới, tựa như không hề cảm thấy xấu hổ chút nào.
Niên bị đưa tới nơi này, khi anh ấy nhìn thấy mấy người trong phòng này thì sắc mặt nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.
Anh ấy có chết cũng không bao giờ quên được dáng vẻ của mấy người này!
Khi mấy tên thanh niên trong phòng này nhìn thấy Niên thì cũng ha ha cười lớn
Tên cầm đầu là một thanh niên tóc dài, anh ta nhanh chóng tiến lên đá thật mạnh vào ngực của Niên, lên tiếng mắng chửi: "Khốn khiếp, cái mạng nhỏ của mày cũng còn cứng quá nhỉ!" "Đứng từ cửa biển nhảy xuống thế mà vẫn còn sống sao?" "Chết tiệt! Bây giờ mà vẫn ăn mặc bảnh bao như thế, a, phát tài rồi sao?"
Niên quỳ sụp xuống đất, giọng nói run rẩy nhanh chóng phát ra: "Đại ca, tôi... Tôi biết lỗi của mình rồi, xin anh tha cho tôi."
Tên thanh niên tóc dài nhe răng cười một tiếng: "Tha cho mày sao?" "Mày cảm thấy ông đây sẽ tha thứ cho mày sao?""Mày có biết là cũng bởi vì cuộc điện thoại của mày mà ông đây tốn bao nhiêu tiền không?"
Càng nói càng cảm thấy tức giận, tên thanh niên tóc dài nhanh chóng tát Niên mấy bạt tai, tức giận lên tiếng: "Cũng bởi vì cuộc gọi đó của mày mà ước chừng ông đây đã tốn khoảng bốn trăm năm mươi lăm triệu mới có thể đủ để giải quyết cái việc kia." "Ông đây suýt nữa đã phải ngồi tù rồi đấy, tất cả những chuyện này cũng do mày ban tặng cho tao cả đấy!" "Thế mà bây giờ mà cầu xin tao tha cho mày sao? Mày nghĩ xem chuyện này có thể xảy ra không?"
Niên quỵ xuống đất, giọng nói run rẩy cầu xin. Thế nhưng tên thanh niên tóc dài kia cũng không hề bị xoay chuyển một chút nào, lại tát thêm vài cái vào mặt Niên, khiến miệng Niên bê bết máu.
Mấy tên thanh niên có mặt trong phòng cũng nhanh chóng vây lại, anh một cước tôi một cước, đá thật mạnh vào người Tiểu Ngũ
Còn những cô gái ngồi ở đằng kia thì không ngừng kêu cổ lên.
Thậm chí khi có một người nào đó khiến Niên bị thương thì những cô gái đó lại nhanh chóng vỗ tay khen hay.
Trong mắt các cô gái này không hề xem Niên là người, mà chỉ là một tên súc sinh đáng bị đánh mà thôi.
Niên bị đánh nằm rạp xuống đất, không còn chút sức lực nào để đánh trả lại. Trên đầu, trên cơ thể anhấy, khắp nơi đầu bê bếch máu.
Đầu óc của Niên bắt đầu quay cuồng.
Anh ấy vốn cho rằng, khi anh ấy trở lại thành phố Hải Tân thì có thể xem như là tránh được một kiếp. Hơn nữa có thể gặp lại người anh em tốt của mình, cưới được một cô gái mà mình yêu mến, cuối cùng cũng có thể sống một cuộc đời hạnh phúc.
Thế nhưng anh ấy lại không ngờ, cuối cùng anh ấy vẫn không có cách nào thoát khỏi cơn ác mộng này.
Anh ấy cảm thấy vô cùng tuyệt vọng!
Lúc những người có mặt ở đây đang đánh vô cùng hằng say thì ngoài cửa đột nhiên truyền tới một tiếng động thật lớn, tựa như có người đang dùng hết sức lực để đạp cửa.
Mấy người có mặt trong phòng đều cảm thấy sững sốt, tên thanh niên tóc dài tức giận mắng: "Con mẹ nó, thằng nào đấy...
Anh ta vẫn còn chưa nói xong, cửa phòng lại vang lên một tiếng động thật lớn.
Lần này, cửa phòng nhanh chóng bị ai đó đạp vỡ. Một người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng nhanh chóng bước vào, người này không phải ai khác mà chính là Lâm Mạc Huy. Khi anh vừa bước vào cửa thì nhanh chóng nhìn thấy cả người Niên bê bếch máu đang nằm dưới đấy, ánh mắt Lâm Mạc Huy lập tức trở nên đỏ bừng.
Đây chính là anh em của anh đấy!
Lúc này, ngoài cửa có một người thanh niên trên