*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Mạc Huy trực tiếp vỗ cái bàn: "Người đàn bà chanh chùa kia, tôi cũng khuyên bà một câu." "Đây là chuyện riêng của tôi cùng nhà họ Lý, bà tốt nhất không cần nhúng tay vào "Nếu không, tuổi đã già rồi mà còn mất mạng tại nơi đây, cũng không quá tốt đẹp đâu!"
Người phụ nữ trực tiếp ngây ngẩn cả người, bà ta không nghĩ tới, thế nhưng có người dám mắng mình như vậy.
Advertisement
Bà ta mấy năm nay ỷ vào danh tiếng của cha mình, ở bên ngoài hoành hành không cố kỵ, còn không có người dám đụng đến bà ta đâu. Mà này cũng dưỡng thành tính cách xảo quyệt không tốt của bà ta!
Advertisement
Hiện tại bị mắng, bà ta lại giận dữ. "Mày... Mày dám chửi tao...
Người phụ nữ âm thanh đều đang phát run. Lâm Mạc Huy: "Chửi lại thì như thế nào?" "Không phân tốt xấu, lên đây dập đầu xin lỗi tạo,mày tính là cái gì hả?"
Người phụ nữ hổn hển: "Tao. Tao nhất định phải giết mày!"
Bà ta thét chói tai muốn xông lên nhưng Ngô Triều Dương bên cạnh giữ bà ta lại. "Em yêu, em đừng xúc động. Loại con kiến này, giao cho anh là được. Lát nữa anh sẽ đánh gãy tay gãy chân nó, mọi tròng mắt nó ra đây, cắt đầu lưỡi nó, khiến cho nó muốn sống không được!"
Người phụ nữ nhanh chóng nở nụ cười: "Ông xã, cũng chỉ có anh thương em!" "Nhớ kỹ, nhất định đừng cho nó chết thống khoái, em muốn cho nó nhận hết tra tấn mà chết!"
Ngô Triều Dương cười nhạt gật đầu, ông ta chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Mạc Huy, trên mặt cũng tràn đầy biểu tình kiêu căng. "Cậu thanh niên này, không biết trời cao đất rộng. Tự tìm đường chết, thì trách không được tôi! "Chịu chết đi!"
Trong lúc tức giận Ngô Triều Dương đột nhiên lao ra, hai đấm đồng thời hướng về hai bên huyệt thái dương của Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy khẽ nhíu mày, Ngô Triều Dương này thực lực không tồi. Nhưng anh cũng không có chút sợ hãi. Hai tay anh đồng thời nâng lên, ngăn trở một kích này của Ngô Triều Dương.
Mà Ngô Triều Dương lúc này cũng trực tiếp lao ra từng bước phía trước, chuẩn bị dùng bả vai huých vào người Lâm Mạc Huy.Nhưng mà Lâm Mạc Huy phản ứng so với anh còn nhanh hơn một ít. Lúc ngăn trở một kích này của hắn, đồng thời thân thể Lâm Mạc Huy liền hơi hơi hạ xuống, gót chân đạp mạnh trên mặt đất một cái.
Mọi người chỉ nghe đến một âm thanh sắc bén, đó là tiếng để giày ma sát với mặt sàn phát ra. Tiếp đó, Lâm Mạc Huy giống như đạn pháo lao ra, vai phải trực tiếp cùng đâm vào bả vai Ngô Triều Dương.
Một âm thanh ầm ầm vang lên, cả người Ngô Triều Dương bay ngược ra ngoài, thật mạnh rớt xuống trên bàn ở phía sau, khiến cả mặt bàn dập nát.
Hiện trường tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, ai cũng không nghĩ tới, Ngô Triều Dương đã vậy còn bị bại trận nhanh như thế. Đến ngay Hoàng Thanh Tùng đang ngậm tẩu thuốc cũng dừng động tác trong tay, anh nhìn chằm chằm Lâm Mạc Huy, trầm giọng nói: "Bát cực quyền, thế đả núi!" "Cậu không phải người tỉnh Hải Dương, cậu rốt cuộc là từ đầu đến? Sư phụ cậu là ai?"
Lâm Mạc Huy căn bản không để ý tới ông ta.
Người phụ nữ giận dữ: "Nghiệp chướng, mày không có nghe cha tao đang hỏi mày sao? Còn không trả lời, có phải muốn tìm cái chết hay không?"
Khi nói chuyện, bà ta liền trực tiếp xông lên, chuẩn bị tát vào mặt Lâm Mạc Huy.
Hoàng Thanh Tùng lập tức đứng lên: "Dừng tay!" Người phụ nữ có chút không phục: "Bố, vì cái gì?" Hoàng Thanh Tùng chậm rãi đi tới, ông ta mắt