*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Hứa Hà Phương nhìn thấy Hứa Thanh Mây và những người khác đi ra ngoài, bà ta đột nhiên nhớ ra rằng Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt vẫn đang còn quỳ trong phòng.
Nếu chuyện này để Hứa Thanh Mây nhìn thấy được, thì còn điều gì để nói nữa? "Thanh Mây, Thanh Mây, cháu từ từ đã. Bác có chuyện muốn nói với cháu!"
Hứa Hà Phương một bên kêu lên, một bên ra hiệu cho Hứa Thanh Tùng nhanh chóng đi kéo Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đứng lên.
Advertisement
Tuy nhiên, Hứa Thanh Mây căn bản không để ý đến bà ta, cô nhanh chóng chạy thẳng đến phòng ăn của nhà họ Hứa.
Bên trong phòng, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt vẫn đang quỳ trên mặt đất.
Hai người bọn họ đều rất lo lắng, nếu Hứa Hà Phương tìm thấy Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây,chuyện này coi như đã xong?
Advertisement
Theo quan điểm của họ, Hứa Hà Phương và Phạm Minh Tú đã trở thành thông gia, quyền lực của bọn họ cũng vì thế mà đã tăng vọt.
Chỉ sợ Lâm Mạc Huy không thể đấu lại với bọn họ
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một chuỗi âm thanh ồn ào, hai người không khỏi mờ mịt mà quay đầu nhìn. Nhìn thấy Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây, bọn họ chợt biến sắc.
Phương Như Nguyệt lo lắng: "Thanh Mây, con... Sao con lại ở đây? Bác của con đã trở lại, bà ta. Bà ta đang đi tìm con đấy..."
Hai mắt Hứa Thanh Mây đỏ lên, cô chạy tới ôm lấy bố mẹ mình: "Bố mẹ, hai người... Hai người gặp chuyện, vì sao không nói cho con biết?"
Sắc mặt Lâm Mạc Huy lạnh như băng, anh nhanh chống bước tới đỡ bố mẹ vợ đứng dậy. "Bố, mẹ, ai là người bắt hai người quỳ xuống?" Lâm Mạc Huy trầm giọng nói.
Lúc này, Hứa Hà Phương cũng chạy tới.
Bà ta vội vàng nói: "Ôi, tất cả đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi. Chuyện này, Đình Hùng, tôi biết cậu là người có hiếu, nhưng mà không cần phải cúi lạy thế này đâu..."
Lâm Mạc Huy trực tiếp trừng mắt nhìn bà ta: "Ai cho bà nói chuyện? Mau tránh ra!"
Hứa Hà Phương không khỏi có chút khó chịu: "Cậu... Tên nhóc vắt mũi chưa sạch này, cậu dám cùng người đáng tuổi bố mình ăn nói như vậy sao?Tôi là bác của Thanh Mây, cũng chính là bác của cậu, cậu...
Lâm Mạc Huy trực tiếp đập bàn, anh gầm lên đầy giận giữ: "Cút!"
Hứa Hà Phương còn muốn nói chuyện, lúc này Vương Khánh Minh đã chỉ huy người phục vụ nhanh chóng kéo Hứa Hà Phương ra khỏi phòng ăn.
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt vẫn còn mờ mịt, bọn họ thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này, Phạm Minh Tú đi tới, cung kính nói: "Anh
Hùng, chị Nguyệt, tôi thật sự rất xấu hổ, vừa rồi tôi không biết, hai người hóa ra lại là bố mẹ vợ của anh Huy. Đối với sự tình xảy ra lúc nãy, tôi thực sự xin lỗi!"
Phạm Minh Tú trực tiếp cúi xuống để thể hiện lòng thành của mình.
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt nhìn nhau, cả hai đều ngơ ngác.
Thời điểm Phạm Minh Tú mới đến, Hứa Hà Phương đã giới thiệu qua cho họ.
Họ biết rằng người này là một trong mười người giàu nhất ở thành phố Hải Tân.
Một nhân vật có tầm cỡ như vậy lại đến cúi đầu xin lỗi họ? Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Hơn nữa, ông ta không phải là thông gia của Hứa Hà Phương sao? Sao tự nhiên lại lịch sự với bọn họ như vậy?
Tương tự, Vương Khánh Minh cũng bước tới, theo sau Phạm Minh Tú, ông ta cúi đầu với thái độ rất