Muốn đòi lại một nghìn năm mươi tỷ đồng đó, chắc chắn là không thể nào đòi lại được nữa rồi.
Thế nên, Lâm Mạc Huy cũng chỉ còn có thể nhanh chóng nghĩ ra cách khác để góp đủ số tiền đó mà thôi.
Bây giờ, bên phía Lâm Mạc Huy, người có thể dễ dàng đưa ra một nghìn năm mươi tỷ đồng đó cũng chỉ có ba người Nam Bá Lộc, Hoàng Vĩnh Phong và Trần Phước Nguyên!
Triệu Thành Diệp mặc dù là người có thực lực, nhưng không có nghĩa là anh ta có tiền, anh ta cũng chỉ là có quyền lực lớn hơn một chút mà thôi!
Cuối cùng, Lâm Mạc Huy cũng quyết định chọn Hoàng Vĩnh Phong.
Anh đến công ty của Hoàng Vĩnh Phong, còn chưa kịp bước lên tầng lầu thì mày kiếm của Lâm Mạc Huy đã cau chặt lại rồi.
Mặc dù tòa nhà này nằm ở vị trí có ánh nắng chói chang chiếu thắng vào, nhưng nó lại được bao phủ bởi một bầu không khí u ám vô cùng khó tả.
Lâm Mạc Huy nhận được sự kế thừa của thần y thánh thủ Lâm Tùng Kiến, trong đó không chỉ bao gồm các kỹ năng y thuật, mà còn có cả các kĩ thuật xem phong thủy.
Lần trước, khi mà anh gặp Hoàng Vĩnh Phong, Lâm Mạc Huy đã cảm nhận được ông ta có điều gì đó không được ổn cho lắm.
Con trai của ông ta gặp phải tai nạn xe hơi nghiêm trọng đến như vậy, xem ra cũng không chỉ là một tai nạn xe hơi bình thường.
Chỉ có điều là Hoàng Vĩnh Phong và Lâm Mạc Huy có quan hệ không mấy sâu đậm cho lắm, chưa kể thái độ của bà Kiều lại ác liệt đến như vậy, thế nên Lâm Mạc Huy cũng không thèm lo chuyện bao đồng làm chi.
Lần này, vì một nghìn năm mươi tỷ đồng đó, thế nên Lâm Mạc Huy không thể không đến đây một chuyến được.
Bước vào tập đoàn Hoàng thị, Lâm Mạc Huy ở quầy lễ tân đăng ký thông tin xong, liền ngồi ở một bên chờ đợi.
Không qua bao lâu, anh liền nhìn thấy cô gái ở quầy lễ tân đó cùng với một đám người bảo vệ bước tới chỗ mình.
Đứng đầu là một tên bảo vệ trắng trẻo mập mạp, khi hắn ta nhìn thấy Lâm Mạc Huy, ánh mắt của hắn ta đột nhiên lóe sáng lên, hệt như vừa nhìn thấy được kẻ thù của mình vậy.
Cái gã đàn ông trắng trẻo mập mạp này chính là em họ của bà Kiều, ông ta ở đây với tư cách là đội trưởng của đội bảo vệ.
Mấy ngày trước, khi mà bà Kiều về nhà, bà ta đã ở trước mặt của ông ta càm ràm về chuyện này, bảo rằng bà ta đã bị Lâm Mạc Huy làm nhục như thế nào.
Cái gã đàn ông trắng trẻo mập mạp này vẫn luôn để chuyện này trong lòng, sớm đã muốn kiếm cơ hội để xử lý Lâm Mạc Huy, báo thù cho chị gái của ông ta rồi.
Ông ta không ngờ tới, Lâm Mạc Huy vậy mà lại tự mình đưa tới cửa.
“Đứng lên, ai cho mày ngồi ở chỗ này cơ chứ!" gã đàn ông trắng trẻo mập mạp đó mắng chửi.
Lâm Mạc Huy cau mày lại và nói: "Ghế số pha đặt trong đại sảnh không phải là để cho người ta ngồi hay sao hả?"
Gã đàn ông trắng trẻo mập mạp đó nói: “Là để cho con người ngồi, nhưng mà có cho mày ngồi hay không hả?"
“Ý của ông là gì hả?” Vẻ mặt Lâm Mạc Huy trở nên lạnh lùng, cái gã bảo vệ này rõ ràng là muốn đến kiếm chuyện với anh mà.
"Hừ!" gã trắng trẻo mập mạp đó lạnh lùng hừ một cái: “Mày tên là Lâm Mạc Huy phải không hả?"
Lâm Mạc Huy không có trả lời.
Tên bảo vệ đó liền chửi rủa: “Mày điếc rồi hay sao hả? Không nghe thấy ông đây đang hỏi mày cái gì hả?"
Lâm Mạc Huy cũng lười để ý tới hắn ta, xua tay nói: “Tôi sẽ không phí lời với anh, kêu Hoàng Vĩnh Phong xuống đây!"
"Xấc xược!" tên bảo vệ đó mở miệng nguyền rủa: “Ai con mẹ nó cho mày cái gan đó hả, dám lập tức gọi thẳng tên của Tổng giám đốc Phong bọn tao!"
Lâm Mạc Huy tức giận nói: “Rốt cuộc thì anh muốn làm cái quái gì hả?"
"Mày cho rằng Tổng giám đốc Phong của bọn tao là người gì hả, mày muốn gặp là gặp được hay sao hả?" Gã bảo vệ đó lạnh lùng nói: “Cút đi, hôm nay ông Hoàng không tiếp khách!"
Lâm Mạc Huy cau mày: “Ý của ông là, ông có thể thay mặt Hoàng Vĩnh Phong làm chủ mọi chuyện có phải hay không?"
Một tên nhân viên bảo vệ khác đang đứng ở bên cạnh lập tức lên tiếng nói:
“Đội trưởng của chúng tôi là em vợ của ông Hoàng, đương nhiên là có thể thay mặt ông Hoàng làm chủ mọi chuyện rồi!"
Lâm Mạc Huy đột nhiên tỉnh ngộ, hiểu được mọi chuyện rồi, sắc mặt anh cũng trở nên lạnh lùng hơn và nói: “Tôi khuyên ông một câu, gọi Hoàng Vĩnh Phong xuống gặp tôi ngay lập tức! Làm lỡ việc việc chính, anh sẽ không đảm đương trách nhiệm nổi đâu!"
"Con mẹ mày đang dọa dẫm ai đấy!" Gã trắng trẻo mập mạp đó lớn tiếng hét lên: “Tao nói cho mày biết, ngày hôm nay, ông đây ở chỗ này, mày đừng có hòng mà gặp được anh rể của tao!"
"Muốn gặp anh rể của tao, cũng không phải là không được. Bây giờ mày quỳ ở đây rồi gập đầu, quỳ lạy cho đến khi nào mà chị gái của tao hết giận, thế may ra tao còn cho mày lên gặp anh rể của tao!"
"Thôi đi, tôi không phí lời, nói chuyện vô nghĩa với ông nữa!" Lâm Mạc Huy vẫy tay và lập tức rút điện thoại di động của mình ra: “Tôi sẽ tự mình gọi điện cho Hoàng Vĩnh Phong!"
"Còn muốn gọi điện thoại hay sao hả? Giật điện thoại di động của tên đó nhanh cho tao!" Gã đàn ông trắng trẻo mập mạp đó tức giận hét lên.
Ngay lập tức vài tên nhân viên bảo vệ liền lao lên, thay vì là giật điện thoại, thì bọn họ nhắm thẳng vào đầu của Lâm Mạc Huy mà đánh thẳng tới.
Vẻ mặt của Lâm Mạc Huy lạnh đi vài phần, nhấc chân liền đá bay một tên bảo vệ gần đó. Đồng thời, hai tay đấm thẳng ra, ba phát, tất cả những tên nhân viên bảo vệ này liền bị hạ gục ngay tại chỗ.
Gã đàn ông trắng trẻo mập mạp đó ngay lập tức liền sửng sốt, trước đây bọn họ đều là ỷ đông hiếp yếu, còn chưa từng chịu qua thiệt thòi.
Bây giờ, bảy tám người đánh một người, vậy mà tất cả đều ngã gục xuống rồi, đây là ông ta đang gặp ma hay sao hả?
"Mày.... mày dám đánh người ở đây... Giọng của tên béo mập mạp đó run lẩy bẩy lên: “Mày có biết là...... ở đây là tập đoàn Hoàng thị..."
Lâm Mạc Huy lười phải để ý ông ta, anh lấy điện thoại di động ra và bấm số gọi cho Hoàng Vĩnh Phong.
Nhưng mà, cuộc gọi đi không ai nhấc máy cả.
Lâm Mạc Huy vô cùng ngạc nhiên, vừa rồi trên đường đến đây, anh cũng đã gọi đi vài cuộc rồi nhưng tất cả đều không gọi thông. Rốt cuộc thì Hoàng Vĩnh Phong đang bận việc gì thế này?
Đúng ngay lúc này, bà Kiều dẫn theo một đám người bước tới.
Vẻ mặt của bà ta vô cùng u ám: “Lâm Mạc Huy, cậu muốn làm gì đây hả?"
"Dám chạy tới công ty của chúng tôi gây chuyện, cậu thật sự cho rằng nhà họ Hoàng bọn tôi dễ ức hiếp đến như vậy hay sao hả?"
Lâm Mạc Huy: “Tôi có chuyện quan trọng muốn gặp Hoàng Vĩnh Phong, bà kêu ông ta xuống đây gặp tôi!"
Bà Kiều tức giận quát: “Mày cho rằng chồng tao là cấp dưới của mày hay sao hả? Mày có thể tùy ý kêu đến kêu đi như vậy!"
"Ở thành phố Hải Dương này, còn chưa có ai dám nói chuyện với chồng tao như thế này đấy!"
"Mày thì tính là cái thá gì chứ, kêu chồng tao xuống thì chồng tao phải xuống hay sao hả?"
Lâm Mạc Huy cau chặt mày kiếm, lạnh lùng nói: “Bà Kiều, bà là đang cho rằng con trai của bà không còn nguy hiểm gì nữa, nên là tính qua cầu rút ván hay sao hả?"
Bà Kiều giận dữ: “Qua cầu rút ván sao?"
"Họ Lâm kia, mày thì có tư cách gì để mà nói câu này hả?"
"Mày cứu con trai của bọn tao, bọn tao cũng đã đưa cho mày cái thẻ tôn quý có trị giá lên đến cả hàng tỷ đồng đó rồi còn gì."
"Mày thế mà còn không biết điều. Lần này lại dám chạy tới đây, lại muốn đòi thêm lợi ích gì nữa hả?"
"Cho dù có là ăn mày thì cũng không có tham lam đến mức này, cũng không có vô liêm sỉ như mày vậy!"
Nói đến nỗi tức giận, bà Kiều lập tức vẫy tay: “Mày không có tư cách để đứng trước mặt tao. Người đâu, ném tên này ra ngoài cho tao ngay!"
Vài tên đàn ông lực lưỡng cường tráng, ngay lập tức vây quanh lấy Lâm Mạc Huy, mấy gã này thoạt nhìn là biết ngay là người có tập luyện qua, huyệt thái dương của bọn họ đều phồng lên cả rồi.
Cái gã đứng đầu lên tiếng, ông ta lạnh lùng nói: “Tự mình cút ra ngoài, hay là để bọn tao ném ra ngoài đây!"
Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: “Bà Kiều, lần này tôi đến đây là để giúp các người. Bà nhất định phải làm tuyệt tình đến như thế này hay sao hả?"
“Kêu mày cút, ai kêu mày lên tiếng đấy!" Gã đàn ông đứng đầu tức giận quát, đột nhiên một đấm nhắm thẳng vào ngực của Lâm Mạc Huy.