*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Mạc Huy trở lại bệnh viện không bao lâu, thì anh Hổ đã gọi điện thoại tới.
Cũng giống như Lâm Mạc Huy đã đoán trước, anh Hổ đúng thật là không tra được rốt cuộc là gia tộc nào nhúng tay vào
Nhưng mà dự đoán của anh với Phương Ngọc Đức giống nhau.
Advertisement
Nếu thật sự ở lĩnh vực vật liệu có người muốn khống chế Lâm Mạc Huy, vậy chắn chắn phải có nhà họ Lưu tham gia, hoặc là nói đã được nhà họ Lưu ngầm đồng ý. Vì dù sao, lĩnh vực vật liệu trang trí và vật liệu kiến trúc của thành phố Hải Tân, đầu nguồn cơ bản đều là bị nhà họ Lưu nằm giữ.
Biết được những tin tức này, lông mày của Lâm Mạc Huy không khỏi nhíu lại.
Advertisement
Anh biết rõ, chuyện này chắc chắn không đơn giản chỉ là có một mình nhà họ Lưu có thể làm được.
Hơn nữa, nhà họ Lưu với Lâm Mạc Huy không oán không thủ, cũng không có lý do một mình đứng ra đối phó anh.
Cho nên, nhất định phía sau nhà họ Lưu còn có người.
Những người đó vẫn còn đang ẩn núp, chỉ có duy nhất nhà họ Lưu bại lộ, cái này rõ ràng chính là muốn dẫn dắt Lâm Mạc Huy đi đối phó nhà họ Lưu. Hoặc là nói, đối phương đối với chuyện của nhà họ Lưu, có giấu cạm bẫy, chỉ chờ Lâm Mạc Huy mắc bẫy. Nếu như Lâm Mạc Huy trực tiếp ra tay với nhà họ Lưu, nói không chừng sẽ dẫn đến hậu quả gì đấy!
Suy nghĩ một hồi, Lâm Mạc Huy vẫn gọi điện thoại cho Phương Ngọc Đức, anh cần tư liệu của nhà họ Lưu, bản từ liệu cặn kẽ chi tiết nhất. Phương Ngọc Đức thân là một thành viên trong mười gia tộc lớn, đối với tình huống của mười gia tộc lớn đều hiểu rõ vô cùng. không đến nửa tiếng đồng hồ, người của Phương Ngọc Đức đã đưa tới mấy cái túi hồ sơ, trong này, đều là tư liệu của nhà họ Lưu
Cùng lúc đó, anh Hồ cũng chạy tới bệnh viện, anh ta cũng đã điều tra chuyện của Lâm Ngọc theo lời Lâm Mạc Huy. “Anh Lâm, tôi điều tra ra được, người gọi anh Hạo kia, tên là Trần Hạo, chính là một người vô lại. Bọn họ thường trà trộn vào đại học thành, rất ít khi tiến vào bên trong nội thành, chỉ là bắt nạt học sinh đến từ nơi khác mà thôi, không có bối cảnh gì cả. Nếu anh muốn xủ lí bọn họ, chỉ cần nói một câu, bây giờ tôi lập tức xử lí mang hết bọn họ qua đây!”
Anh Hổ hét lên.
Lâm Mạc Huy xua tay: “Khoan không vội, mấy người này đã bị bắt đi. Trước hết nhất bọn họ mấy ngày, chờ tôi rảnh rỗi, mới xử lý chuyện này! Đúng rồi, đây là tư liệu của nhà họ Lưu, anh cũng tới đây xem thử."
Lâm Mạc Huy đem túi hồ sơ đưa cho anh Hồ Anh Hồ vừa xem, đau cả đầu. “Anh Lâm, cái này.. loại đồ chơi này tôi không hiểu được. Cải chứng chỉ tốt nghiệp trung học của tôi cũng là dùng tiền mua, cái này... Nhiều chữ như vậy, tôi làm sao hiểu chứ?"
Lâm Mạc Huy không nói liếc mắt nhìn anh ta: "Không học thức thật đáng sợ!”
Anh Hổ cười ngượng ngùng một tiếng: "Anh Lâm, tôi không có học thức cũng không quan trọng. Chỉ cần tôi có thể đi theo anh, bảo đảm sẽ không làm sai
Lâm Mạc Huy không thèm để ý anh ta, đem tư liệu của nhà họ Lưu xem từ đầu đến cuối, ghi nhớ lại trong lòng tình huống đại khái của nhà họ Đương nhiên, chỉ nhìn trên tư liệu, Lâm Mạc Huy không nhìn ra được chuyện gì bất thường.
Nhưng mà, anh cũng không
Đối phương muốn dẫn dắt anh đi đối phó nhà họ Lưu, vậy anh cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, trước tiên còn phải quan sát một chút.
Lúc buổi xế chiều, Trần Hạo đổi một bộ quần áo mới, chạy tới quán bar Khế Khắc của đại học thành. “Anh Lần tới chưa?"
Trần Hạo cười gạo hỏi thăm bảo vệ cổng.
Bảo vệ chỉ vào buồng trong, Trần Hạo vội vàng đi qua đó. Vừa tới cửa, thì nghe được tiếng kêu của phụ nữ từ bên trong vang lên. Trần Hạo hiểu ý cười một tiếng, đứng đợi ở cửa, không đi vào.
Qua không bao lâu, hai người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, vừa chỉnh lý quần áo, vừa từ bên trong đi ra. Trần Hạo lưu luyến không rời nhìn hai người phụ nữ đi xa, lúc này mới gõ cửa. “Mẹ kiếp, tên khốn khiếp nào, lúc này lại đến gõ cửa! Cút vào đây!!
Bên trong một âm thanh gắt gỏng vang lên. Trần Hạo vội vàng nở nụ cười đi vào. “Anh Lân, là em, Trần Hạo!”
Trong phòng có một người đàn ông cao không đến một mét sáu, đang mặc quần áo. Anh ta lườm Trần Hạo: mẹ đi, cậu tới làm
Trần Hạo vội vàng nói: "Anh Lân, hôm nay em vừa nhìn