Phương Như Nguyệt khoát tay áo: "Mấy người không cần nói xin lỗi. "Tôi vẫn là câu nói kia, tôi không có tiền!" "Hơn nữa, cho dù tôi có tiền, cũng sẽ không quán chuyện này!" "Tôi đã nói với Ngô Tân Bình nhiều lần, nhưng nó căn bản không nghe lời. "Hiện tại mấy thứ này đều do nó đáng đời!"
Nói xong, Phương Như Nguyệt xoay người rời đi, căn bản không để ý hai người này.
Phương Như Linh vội vàng đuổi tới, muốn ngần Phương Như
Nguyệt lại
Advertisement
Thế nhưng, lúc này Phương Như Nguyệt đã vào khu chung cư, bà ta trực tiếp bị mấy bảo vệ cản lại. "Chị, chị ơi, giúp em đi mà, chị mau cứu Tân Bình!" "Chị, em thực sự không còn cách nào nữa, em chỉ có một người thân là chi!" "Chị mau cứu Tân Bình đi mà, nó là cháu trai chị "Nếu nó có chuyện gì, em cũng không sống được!" "Chị, có phải chị muốn nhìn em chết trước mặt chị?" "Phương Như Nguyệt Phương Như Nguyệt! Sao bà lại độc ác như vậy, bà sẽ chết không yên lành đâu..." Phương Như Linh liều mạng gào thét giãy dụa, phía trước là cầu xin, phía sau đã bắt đầu tức giận mắng to.
Cho đến khi bóng dáng Phương Như Nguyệt biến mất trong khu chung cư, Phương Như Linh chỉ còn xụi lơ trên mặt đất, kêu rên khóc rồng lên.
Advertisement
Ngô Phi Điệp đi tới, vẻ mặt tức giận, lên tiếng chửi: "Mẹ, đây chính là người thân của me!" "Đây chính là chị ruột của mẹ" "Mẹ xem bà ta làm chuyện này, còn có một chút tình thân nào sao?" "Ha, người như vậy, trước đây mẹ còn đối xử tốt với bà ta? Con thấy đầu óc mẹ không bình thường rồi!" "Đứng lên, chúng ta không cầu xin bà ta nữa!" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Phương Như Linh ngồi dưới đất khóc than: "Không cầu xin bà ta, vậy làm sao bây giờ?" "Em trai con... Em trai con chắc chắn sẽ bị phản hình phạt... "Nhiều tiền bồi thường như vậy, chúng ta làm sao bây giờ?" Ngô Phi Điệp thở dài, cũng ngồi liệt bên cạnh Phương Như
Linh. "Con thật sự chưa từng gặp qua loại người thân này!" "Đây mà tỉnh là người gì chứ?" "Trong nhà có tiền như vậy, hơn bảy mươi tỉ, đối với bọn họ mà nói, chỉ là tiền tiêu vặt mà thôi." "Mạng của cháu trai mình đều không thèm để ý, đây tính là người thân gì?"
Ngô Phi Điệp cắn răng tức giận mắng.
Nhưng mặc cho hai người mắng như thế nào, đều không có ai để ý hai người.
Cuối cùng, hai người bất đắc dĩ chỉ có thể đứng dậy dắt dìu nhau rời đi.
Phương Như Nguyệt về đến nhà, Hứa Đình Hùng hỏi trước: "Sao rồi?" "Nói thế nào rồi?"
Phương Như Nguyệt không trả lời, trực tiếp nằm ở trên giường, không nói được một lời.
Hứa Đình Hùng nổi giận: "Tôi hỏi bà, bà không nghe thấy sao?" "Đến cùng chuyện gì xảy ra?" "Bà... Bà sẽ không lại giúp bọn họ chứ?" "Bà đứng lên cho tôi, bà đưa điện thoại cho tôi nói rõ ràng. Hai người cãi vã, Hứa Thanh Mây và Hứa Thanh Tuyết ở trên lầu và dưới lầu chạy vào, kéo hai người ra Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Hứa Thanh Máy hỏi thăm tình huống, lúc này Phương Như Nguyệt mới kể lại chuyện này.
Nghe xong, mọi người trong nhà đều bối rối.
Hứa Thanh Tuyết là người đầu tiên lên tiếng mắng: "Con...
Con thực sự là chưa từng thấy người nào vô sỉ như vậy!" "Buổi sáng ra khỏi tòa án, còn đi tố cáo chúng ta, buổi tối liền lập tức chạy tới cầu xin chúng ta cho hơn bảy mươi tỉ "Rốt cuộc da mặt họ làm từ gì vậy? Họ không biết cái gì gọi là cảm thấy xấu hổ sao?"
Hữa Đình Hùng vỗ bàn nói: "Người một nhà này đều là loại vô lại tiêu chuẩn " "Lời như vậy còn có thể nói ra được, họ thực sự là không biết xấu hổ!" "Ở nước ngoài mấy năm nay, họ đều đi luyện da mặt dày phải không?"
Hứa Thanh Mây cũng thở dài, chuyện lần này, cũng đổi mới nhận thức của họ về nhà họ Ngô. Truyện Tổng Tài
Nhà họ Ngô thực sự là vô sỉ tới tận cùng mà
Ngày hôm sau, Hứa Thanh Mây và Lâm Mạc Huy vừa ra cửa liền gặp Phương Như Linh và Ngô Phi Điệp đang ngồi chồm h.
Ngô Phi Điệp xông lên, ngăn xe Hứa Thanh Mây, rống to: "Hứa Thanh Mây, cô kêu mẹ cô ra gặp chúng tôi!" "Bà ta trốn thì xem như không có sao?"
Hứa Thanh Mây nhíu mày: "Ngô Phi Điệp, cô có bệnh à?" "Chuyện này thì liên quan gì tới mẹ tôi?" "Cô cút mau, nếu không tôi báo cảnh sát!"