Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 426: Qua cầu rút văn






Lâm Mạc Huy nhìn vẻ mặt đáng khinh của Ngô Tân Bình mà suýt chút nữa đã tát vào mặt anh ta. Đúng là rác rưởi, cả ngày ở bên ngoài ăn chơi trác táng, vậy mà còn muốn đuổi theo Tổng Lan Ngọc? Anh ta có não hay không đây?

Lúc trước người thừa kế của một gia tộc lớn ở thủ đô không thể theo đuổi Tổng Lan Ngọc, anh ta dựa vào cái gì mà có suy nghĩ ngông cuồng đó?

Lâm Mạc Huy cũng không muốn để ý tới anh ta, liền mặc kệ không thèm trả lời nữa.

Ngô Tân Bình khó chịu: “Lâm Mạc Huy, sao anh không nói gì? Sao vậy? Trong lòng có điều khuất tất phải không? Tôi biết, tôi biết mà. Tên khốn kiếp. Chắc chắn anh qua lại với Tổng Lan Ngọc rồi. Anh đợi tôi, tôi sẽ lập tức gọi cho chị họ và nói cho chị ấy biết việc này.

Lâm Mạc Huy nhếch miệng: “Cậu muốn thế nào cũng được Ngô Tân Bình tức giận đến mức thực sự lấy điện thoại di động ra và gọi cho Hứa Thanh Máy Anh ta vừa mới kể lại mọi chuyện, Hứa Thanh Mây ở bên kia lãnh đạm nói: “Cậu nói đủ chưa?" “Tôi còn không biết Lâm Mạc Huy là ai sao? So với cậu, chắc chắn tôi biết rõ về anh ấy hơn. Anh ấy sẽ không bao giờ làm loại chuyện này. Tôi cảnh cáo cậu, từ nay về sau nếu cậu còn tiếp tục nói xấu Lâm Mạc Huy với tôi, đừng trách tôi vô tình"

Hứa Thanh Mây nói xong thì trực tiếp cúp máy. Ngô Tân Bình sững sở, đây là tình huống gì?

Hứa Thanh Mây thực sự tin tưởng Lâm Mạc Huy nhiều như vậy sao?


Lâm Mạc Huy lạnh lùng nhìn Ngô Tân Bình, con người này thật là vô ơn bạc nghĩa. Mới mấy phút trước anh còn giúp bạn họ ký được hợp đồng quan trọng, bây giờ họ đã lập tức trở Có vẻ như trong tương lai anh nhất định phải thận trọng hơn

Mười phút sau, Ngô Trung Kiên đi tới đầu một khu phố trực tiếp dừng lại. “Lâm Mạc Huy, tôi còn phải về công ty gấp, cậu xuống xe đi!” Mạc Huy cau mày, nơi này tới bệnh viện cũng chỉ còn khoảng vài cây số, vậy mà ông ta lại thả anh tại đây? khi ông ta nhờ anh tới giúp ký hợp đồng, ông ta đã tự mình chạy đến bệnh viện và đón anh đi. Bây giờ hợp đồng đã được ký kết, anh không còn giá trị sử dụng nữa, ông ta thậm chí còn không đưa anh về tận nơi sao? “Chủ hai, cháu cũng có chút việc gấp cần về bệnh viện. Vừa rồi chủ đã tới bệnh viện đón cháu, bây giờ lại thả cháu ở đây, cháu phải làm sao?"

Ngô Trung Kiên sốt ruột nói: "Tôi biết, nhưng không phải tôi đã nói tôi đang rất cần về công ty để làm việc sao. Tôi phải nhanh chóng giao lại bản hợp đồng này trước khi Lộ Tây Á nghỉ làm, để cô ấy kịp thời gửi bản hợp đồng đến trụ sở chính: Lâm Mạc Huy nói: giờ còn hơn hai giờ nữa mới tan sở. Cho dù đi đường vòng, cũng sẽ tới

Ngô Trung "Nhưng bây giờ tôi phải đưa Tân Bình đến vùng ngoại ô phía bắc trước, nó có bạn bè đang tụ tập tại đó. Đi đi lại lại như thế, thời gian không đủ. Hơn nữa ở đây có xe buýt, cậu có thể tự mình đi xe buýt rồi về được rồi, không phải

Vẻ mặt Lâm Mạc Huy lạnh lùng.

Ông ta trực tiếp đưa anh đi, yêu cầu anh giúp ông ta ký hợp đồng.

Sau khi công việc hoàn thành, ông ta liền giống như kẻ qua cầu rút ván.

Không thể đưa người vừa giúp đỡ mình về, chỉ vì muốn đưa con trai đến một cuộc họp mặt bạn bè. Đây có phải là thái độ của một người bình thường đối với ân nhân của mình không?

Lâm Mạc Huy nhìn Ngô Trung Kiên thật sâu, thì thào nói: "không thành vấn đề" “Chủ hai, hợp đồng đã giải quyết xong. Cháu hi vọng, sau này nếu chủ có chuyện gì, đừng tới tìm cháu nữa. Nói xong lời này, Lâm Mạc Huy trực tiếp xuống xe.

Ngô Trung Kiên nhìn bóng lưng của Lâm Mạc Huy chế nhạo: "Quái, làm sao vậy chứ? Nếu không phải vì bản hợp đồng này, tôi sao phải tới tìm một kẻ vô dụng như cậu chứ?" “Đồ rác rưởi, còn tự cao tự đại nữa. Chỉ là ký được một cái hợp đồng thôi, còn bắt tôi phải đối xử cung kính lễ phép với cậu hay sao? Dựa vào cái gì?”

Ngô Tần Bình nghe vậy liên tục gật đầu: “Đúng thế. Anh ta chỉ là một tên ở rể. Nhờ hắn đi giúp ký một cái hợp đồng, anh ta còn đẩy tới đẩy lui không nhận.” “Anh ta hoàn toàn không biết thân phận của mình. Hàn chỉ là con chó do bác gái nuôi mà thôi. Anh ta có tư cách gì mà ngồi ngang hàng với chúng ta?" “Bố, con càng nhìn anh ta càng khó chịu. Hay là, mấy ngày nữa con tìm người dạy anh ta một bài học"

Ngô Trung Kiên liếc nhìn Ngô Tân Bình: “Thôi được rồi, con cũng đừng gây chuyện thị phi nữa. Lần trước con gây chuyện, phải nộp tiền bảo lãnh mới được tại ngoại. Nếu lại xảy ra chuyện một lần nữa, e là sẽ tiếp tục gặp rắc rối."

Ngô Tân Bình phần nộ: "Nhưng cũng không thể nuốt trôi cục tức này được. Chúng ta từ khi trở lại luôn nhắc anh ta phải giúp chúng ta ký hợp đồng cho bằng được, vậy mà anh ta còn trì hoãn tới tận hôm nay. Rõ rằng anh ta có ý muốn chúng ta phải tới cầu xin nhờ vả “Anh ta cũng không biết bản thân rốt cuộc là cái thứ gì, vậy mà còn kiêu căng ngạo mạn muốn chúng ta phải xuống nước cầu xin. Hơn nữa, tên khốn kiếp này quá quỷ quyệt." “Nhìn thái độ của Tổng Lan Ngọc đối với hắn, tên khốn kiếp này, rõ ràng Tổng Lan Ngọc cũng sắp bị lừa rồi. Càng nhìn anh ta, con càng tức giận.

Ngô Trung Kiên xua tay: “Bố hiểu ý của con, nhưng con đừng gấp gáp. Bố đã ký được hợp đồng rồi, và bố sẽ sớm trở thành chủ tịch của Warren ở Việt Nam" “Đến lúc đó, bố có chỗ đứng vững chắc, bổ sẽ chăm sóc nó. Ngoài ra, Tổng Lan Ngọc đó, con đừng quan tâm tới cô ta nữa. Cô ta hơn con hai tuổi, không hợp với con đầu

Ngô Trung Kiên thực sự còn có lời chưa nói tới, đó là bản thân ông ta đã bị Tổng Lan Ngọc hấp dẫn từ lâu. Lý do ông không cho phép con trai động vào cô là vì muốn lấy Tổng Lan Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Ngọc làm của riêng. Theo quan điểm của ông, dù Tổng Lan Ngọc có tiền và địa vị nhưng cô vẫn luôn là phụ nữ.

Và những nhân tài cấp cao như ông từ nước ngoài trở về hần có một sức hút chết người đối với những người phụ nữ như vậy.

Ngô Tân Bình vẻ mặt không muốn: “Tại sao? Lớn hơn hai tuổi cũng đâu phải điều gì to tát? Bố xem cách Tổng Lan Ngọc chăm sóc cơ thể đi, hoàn toàn không nhận ra được tuổi tác, cô ấy thậm chí còn trông trẻ hơn con rất nhiều. Con nghĩ không vấn đề gì cả"

Ngô Trung Kiên trừng mắt nhìn anh: "Nhảm nhí. Bố cảnh cáo con đừng có nghĩ tới cô ta nữa. Bằng không, bắt đầu từ hôm nay, con đừng hòng lấy được một đồng nào của bố"

Sắc mặt Ngô Tân Bình chợt héo hon. Một lúc sau, mắt anh ta lại lóe sáng “Bố, con sẽ không nói về Tổng Lan Ngọc bữa. Nhưng, người phụ nữ trong bệnh viện hôm nay đã tát con. Chuyện này, con muốn được giải quyết rõ ràng."

Ngô Trung Kiên cau mày: "Con muốn làm gì?”

Ngô Tân Bình nghiến răng nghiến lợi nói: “Con từ nhỏ tới giờ chưa từng bị đánh. Nỗi nhục lần này, con nhất định phải tìm cô ta để trả lại bằng được.

Ngô Trung Kiên nghĩ về điều đó một lúc, và nói: “Được rồi, vậy con muốn làm gì cứ làm. Nhưng hãy nhớ, đừng có làm quá. Lần trước con đâm phải người ta, hãy coi như một bài học đi. Đất nước này đã không còn như xưa nữa đầu. Có rất nhiều người giàu có, nếu không may dây vào thì sẽ rất phiền phức đấy

Ngô Tân Bình giễu cợt: "Bố, bố sợ cái gì chứ? Cô ta chỉ là một y tá nhỏ trong bệnh viện. Dọn dẹp loại người này chẳng nhẽ còn không dễ dàng sao?" “Nếu có ta thực sự giàu có, cô ta còn chạy tới bệnh viện để làm một y tá thấp bé vừa khổ vừa mệt làm gì?”

Ngô Trung Kiên gật đầu, ông ta thực sự không để Hạ Vũ Tuyết vào mắt.

Theo ý kiến của ông, một người phải vất vả như vậy để sống, chắc chắn không hề có chỗ dựa.


Làm Mạc Huy một lát. mình bắt taxi, quay lại bệnh viện dọn dẹp

Sau đó, anh trở lại khu biệt thự Đảo Xanh và lấy ra một số dược liệu quý mà anh rất coi trọng.

Anh gọi cho Hứa Thanh Mây, dặn cô không cần đợi anh ăn com.

Buổi tối tám giờ, Tổng Lan Ngọc đúng giờ tới đón Lâm Mạc Huy, hai người đi thắng đến biệt thự của Tổng Lan Ngọc ở ngoại

Ô.

Biệt thự này có chút hẻo lánh, chủ yếu là vì sự việc của người bạn thân mà Tổng Lan Ngọc vẫn không dám để người ngoài biết.

Một khi anh chàng giàu có ở thủ đô kia biết rằng bạn thân của cô vẫn còn sống, cô thực không dám nghĩ chuyện gì có thể xảy ra.

Lâm Mạc Huy sau khi tới nơi thì đi vòng quanh biệt thự một vòng, hơi nhíu mày. “Xung quanh nơi này, cách bao xa thì có người ở

Lâm Mạc Huy hỏi.

Tổng Lan Ngọc chỉ về một hướng: “Đi theo hướng kia tầm hai trăm mét thì có một ngôi làng nhỏ. Tuy nhiên, tại đó cũng không có nhiều người sinh sống."