Lâm Mạc Huy thở dài, anh đi tới bên cạnh, nhìn kỹ bệnh nhân này.
Bệnh nhân này cúi đầu, đút tay chân co rúc vào trong quân áo, thật giống như rất sợ người khác thấy vết mưng mủ lở loét trên người mình.
Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói: "Không cần để "Những thứ này, không phải bệnh" "Không bao lâu, cô có thể phá kén sống lại rồi!" "Tây thảy những thứ này cũng sẽ không còn nữa!"
Bệnh nhân ngẩng đầu lên nhìn Lâm Mạc Huy một cái, trong mắt có một ít tinh thần hiếm thấy. "Thật... Có thật không?"
Thanh âm rất khàn khàn, hơn nữa, có chút cứng ngắc, nhìn có vẻ đã rất lâu không nói chuyện.
Lâm Mạc Huy cười khẽ: "Tôi sẽ không lừa gạt cô "Cô hẳn là người may mắn nhất trên thế giới này rồi." "Một ngày nào đó, cô sẽ hiểu, bây giờ cô chịu đau khổ, chỉ là vị tương lai huy hoàng sau này!"
Bệnh nhân trầm mặc chốc lát, thấp giọng nói: "Cảm ơn..." Cô ta không nói thêm nữa, nhưng hai câu này, đã coi như là rất hiếm thấy.
Lâm Mạc Huy ở cùng với cô ta một lúc rồi đứng dậy rời đi. Trở lại biệt thự của mình, Lâm Mạc Huy lại đưa cho người giúp việc một túi gia vị.
Thật ra thi, đây là dược liệu mà Lâm Mạc Huy bào chế. Dược liệu này, sẽ thêm vào trong cơm của bệnh nhân kia, cho cô ta ăn.
Dĩ nhiên, đây cũng không phải là thuốc chữa bệnh trên người cô ta, mà là thuốc giúp cô ta bồi bổ thân
Bệnh nhân này, bây giờ rất cần dinh dưỡng.
Sắp xếp xong hết thảy, Lâm Mạc Huy liên rời biệt thự, đến bệnh viện làm.
Mà lúc này, ở ngoại ô của Hải giữa một cánh rừng, đang có mấy người đàn ông mặc áo đen đứng tụm lại.
Người đàn ông cầm đầu hỏi: "Như thế nào? Các người có phát hiện cái gì
Những người khác nhất loạt lắc đầu.
Người đàn ông cầm đầu cau mày: "Không thể nào!" "Cô ta chắc chắn đang ở trong thành phố này, chúng ta có thể cảm ứng được." "Tại sao không tìm được cô ta chứ?"
Mấy người đàn ông nhìn nhau một cái, một người trong đó thấp giọng nói: "Hay là... Hay là chúng ta mở rộng phạm vi lục soát, hạ cổ ở thêm mấy chỗ khác nữa. Như vậy, là có thể dễ dàng tìm được cô ta hơn!"
Người đàn ông cầm đầu lập tức lắc đầu: "Cái này không "Như vậy, chuyện sẽ lớn. Đến lúc đó, sợ rằng người còn không tìm được, chúng ta đã xong đời trước rồi!"
Mấy người bên cạnh thấp giọng nói: "Kia... Vậy làm sao bây Người đàn ông cầm đầu trầm giọng nói: "Tiếp tục "Bất kể như thế nào cũng phải tìm được cô ta!" "Các người nghe rõ ràng đây, cô ta có liên hệ tới sự sinh tử tồn vong của Miêu Cương chúng "Dù là có phải lật tung Hải Tân lên cũng phải tìm cho ra cô ta." "Lúc cần thiết, kể cả có phải liều mạng, cũng phải bảo vệ cô ta, biết chưa?"
Mấy người nọ nặng nề gật đầu, biểu hiện trên mặt nghiêm tục không từ nào tả nổi, Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Đây là một loại tin ngưỡng tinh thần, bọn họ dường như là đang làm một chuyện rất thần thánh.
Cho dù là chết, cũng là chuyện vinh dự nhất
Buổi tối, Lâm Mạc Huy cùng Hứa Thanh Máy ăn cơm ở bên ngoài, đi dạo một lúc mới về nhà. Vừa mới tới nhà, liền phát hiện Phương Như Linh, Ngô Phi
Điệp, Ngô Trung Kiên đều ngôi ở nhà.
Phương Như Linh lại đang khóc sướt mướt, cũng không biết là tại sao. Hứa Thanh Mây thấy tình huống này, nhất thời liền đau đầu, xoay người liên muốn chạy "Thanh Mây, con đi đầu vậy?" "Con về rồi thì mau vào đây!"
Phương Như Nguyệt hét lớn một tiếng.
Hứa Thanh Mây không biết làm sao, chỉ có thể dẫn Lâm
Mạc Huy vào nhà. "Mẹ, sao thế?"
Lúc này, Hứa Thanh Tuyết ngôi ở bên cạnh quái gở nói: "Ha, sao thế?" "Luật sư mà dượng Hải đi tìm, đã thảo luận mọi chuyện xong rồi. Đòi mười tỉ rưỡi mới có thể giải quyết." "Nếu không, người ta sẽ kiện đến khi Tân Bình ngôi tù!"
Hứa Thanh Mây sắc mặt trầm xuống, chuyện cô lo lắng nhất, rốt cục vẫn xảy ra. "Tại sao có thể như vậy?" "Ngày hôm qua nói không phải là năm tỉ sáu hay sao?"
Hứa Thanh Mây vội la lên.
Ngô Phi Điệp lập tức nói: "Nhất định là cái tên luật sư Hầu khốn kiếp kia!" "Tối hôm qua ông ta không lừa được tiền, sau khi bị đuổi đi thì ghi hận trong lòng" "Cho nên đi hiến kế cho người ta, bọn họ mới có thể tham lam như thế"
Hứa Thanh Máy nghe xong lời này, thiếu chút nữa thị và bàn. "Ngô Phi Điệp, cô có biết hay không, chỉ bằng những lời này, luật sư Hầu có thể cho cô ngôi mấy năm tù rồi đó!"
Hứa Thanh Máy cả giận nói.
Ngô Phi Điệp sợ hết hồn, chợt bĩu môi: "Thì sao?" "Tôi nói sai rồi sao?" "Chuyện này, nếu không phải là ông ta cản trở từ bên trong thì nào có đến nước này?" "Hừ, tôi cũng không tin, luật sư Hầu có thể một tay che trời, tôi không sợ ông ta. Ông ta làm gì được tôi chứ!"
Hứa Thanh Mây lười để ý cô ta, người phụ nữ này không lăn lộn ngoài xã hội, quá mức tự cao tự đại.
Hứa Thanh Tuyết cười nhạt: "Phi Điệp, nói hay lắm." "Tính cách này của cô, thật là quá hào sảng rồi. Đúng là nữ trung hào kiệt mà!" "Nhưng, cô chỉ nói ở chỗ này thôi thì cũng chẳng có nghĩa lý gì." "Không thì, cô đi tìm luật sư Hầu đó rồi chỉ thắng mặt ông ta mà nói như vậy đi?" "Hoặc là, dứt khoát tìm mấy người, đánh ông ta một trận, đây chẳng phải là càng hả giận hay sao?"
Phương Như Nguyệt cả giận nói: "Tuyết, con im miệng!" "Con đưa ý kiến kiểu gì thế?" "Con còn ngại chuyện chưa đủ phiền hay sao?"
Ngô Phi Điệp quay đầu sang một bên, căn bản không để ý tới Hứa Thanh Tuyết.
Cô ta cũng không phải người ngu, mấy năm ở nước ngoài, cô ta rất hiểu năng lực của một luật sư lớn.
Đừng nói đánh người ta, coi như mấy câu, đoán chừng có ta cũng phải ăn kiện.
Cô ta mới vừa rồi cũng chỉ là mang máy câu, giữ chút mặt mũi cho mình. Trên thực tế, trong lòng cô ta cũng rất hoảng, ai đắc luật sư máu mặt chứ
Phương Như Linh nức nở: "Chị bây giờ có thể làm thế nào được đây?" "Mười rưỡi, nhà em đào ra nhiều tiền như vậy chứ?"
Thanh Tuyết cười nói: "Không có sao, dì Hai, chị cháu cũng đồng ý cho mọi người năm tỉ mà!" "Nhà dì chỉ cần bỏ ra bốn tỉ chín thì không phải đủ rồi hay sao?"
Ngô Phi Điệp vội la lên: "Nhà tôi nào có bốn tỉ chín chứ?" Hứa Thanh Tuyết nhún "Tôi nào quản được." "Lúc ấy chúng ta nói rõ ràng, cuối cùng bàn là bất kể bao nhiêu tiền, nhà chúng tôi cũng chỉ chi năm tỉ "Dù là người ta không đòi một xu một các, nhà chúng tôi cũng sẽ cho các người năm tỉ "Bây giờ nhiều hơn, chúng tôi cũng không có cách nào. Hợp đồng thỏa thuận cũng viết ra rồi.
Ngô Phi Điệp sắc mặt ửng hồng.
Cô ta vốn là muốn mượn cơ hội này kiếm ít tiền, căn bản không nghĩ tới, chuyện sẽ trở nên khó khăn thế này.
Cô ta cho là chuyện này chỉ cần mấy trăm triệu là xong. Không nghĩ tới, cuối cùng đòi đến mười tỉ rưỡi. "Tôi... Lúc ấy, không hiểu tình huống mà!" "Tôi làm sao biết người trong nước các người lại hèn hạ vô như vậy, nhân cơ hội vơ vét tài sản chứ?"
Ngô Phi Điệp bực tức nói.
Hứa Thanh Tuyết bĩu môi: "Hèn hạ vô sỉ?" "Lời này của cô coi như là nói lên suy nghĩ của tôi luôn "Tôi cũng là lần đầu tiên được thấy, nhà người khác xảy ra chuyện lại tới nhà tôi đòi tiền giải quyết đó!" "Muốn nói hèn hạ vô sỉ, chậc chậc, có một ít người thật đúng là phải tự mình nhìn lại mình chút xíu
Ngô Phi Điệp giận dữ "Hứa Thanh Tuyết, cô nói gì?" "Cô là đang chửi tôi hèn hạ vô sỉ sao?"
Hứa Thanh Tuyết lập tức nói: "Tôi có nói thể đâu." "Chính cô tự quy vào mình, tôi cũng không có cách nào." "Có điều, người làm nhiều chuyện trải lương tâm thì dễ dàng suy nghĩ nhiều, rất bình thường"
Ngô Phi Điệp giận đến thiếu chút nữa nổ tung.
Phương Như Nguyệt võ bàn một cái: "Đủ rồi, hai chị em con đừng làm rộn!" "Đều là người nhà, thành ra như vậy, còn thể thống gì?" "Tôi gọi các người tới, là thương lượng xử lý chuyện này như thế nào, hay là để cho các người cãi vã?" "Có biết người một nhà hòa thuận đoàn kết, mới là quan trọng nhất hay không?"
Hứa Thanh Tuyết nhún vai: "Liên quan quái gì đến con!" "Con gả đi rồi, chuyện này chẳng liên quan gì con hết
Phương Như Nguyệt nhìn về phía Hứa Thanh Mây. Hứa Thanh Mây trầm giọng nói: "Mẹ, con không quản được nhiều như vậy!" "Con nói rồi, con chỉ trả năm tỉ sáu thôi!"