Mặt thấy Ngô Tân Bình bị dẫn lên xe, Phương Như Nguyệt nhất thời nữ nở khóc lớn lên. "Thanh Mây, Thanh Mây, con mau cứu em họ con đi!" Hứa Thanh Máy sắc mặt xanh mét: "Mẹ, mẹ nói cho con nghe, sao con cứu được nó đây?"
Phương Như Nguyệt vội la lên: "Con quen biết nhiều người như vậy, chắc chắn. Chắc chắn có một ít người làm lớn "Con năn nỉ bọn họ giúp đỡ một tay đi...
Hứa Thanh Máy bị chọc tức: "Mẹ, đầu óc mẹ có bệnh không?" "Bây giờ người bị thương cũng sắp chết rồi, mẹ cho là đây là chuyện nhỏ sao?" "Nếu như đối phương chết, cậu ta không bằng lái mà dám lái xe, chạy xe tốc độ cao gây tai nạn chết người, mẹ có biết kết quả là gì không?" "Ai cứu được cậu ta chứ?"
Phương Như Nguyệt luống cuống: "Vậy... Vậy làm sao bây giờ đây?" "Đây là con trai của dì Hai con đó!" "Nếu thắng bé xảy ra chuyện gì thì không phải là lấy mạng của dì Hai hay sao?" Hứa Thanh Mây tức giận nói: "Khi đó con chẳng nói mãi với mẹ còn gì, đừng cho cậu ta mượn xe. "Hết lần này tới lần khác mẹ không nghe, con còn có biện pháp gì?"
Phương Như Nguyệt vội la lên: "Bây giờ là lúc nói chuyện này sao?" "Bây giờ mẩu chốt nhất, là nghĩ biện pháp cứu người Hứa Thanh Máy trực tiếp khoát tay: "Con không làm được!" "Mẹ muốn cứu thì mẹ nghĩ cách đi
Phương Như Nguyệt giận đến phát run, cuối cùng trợn trắng mắt, ngắt đi.
Hứa Thanh Mây hốt hoảng: "Mẹ, mẹ, mẹ sao thế?"
Mấy người lại đưa Phương Như Nguyệt lên xe, tình cảnh một mảnh hỗn loạn.
Còn đảm nhà giàu tụ tập đua xe kia coi náo nhiệt một hồi rồi tản đi hết.
Dù sao không liên quan đến bọn họ, bọn họ cũng không bận tâm Phương Như Nguyệt sống hay chết.
Lâm Mạc Huy lặng lẽ vỗ một cái ở đỉnh đầu của Phương Như Nguyệt. Phương Như Nguyệt thâm tỉnh lại. "Thanh Mây à, mẹ xin con, con mau cứu em con đi." "Mẹ quỳ xuống xin con... Phương Như Nguyệt giùng giảng muốn quỳ xuống.
Hứa Thanh Mây giận đến không nói ra lời, đây quả thực là cố ý làm khó CÔ.
Lúc này, Lâm Mạc Huy tiến lại, nhẹ giọng nói: "Thanh Mây, anh cảm thấy bây giờ chúng ta nói những thứ này cũng không có ý nghĩa gì." "Bây giờ mấu chốt nhất, là tình huống của người bị thương" "Nếu như người bị thương chết, vậy chuyện này, thật không có đường ra rồi." "Nếu như người bị thương không chết, chuyện này, cũng không nghiêm trọng như vậy."
Hứa Thanh Máy ảnh mắt sáng lên: "Đúng vậy "Cái đó... Tình hình thương thể của người kia mới là quan trọng nhất "Người bị thương ở bệnh viện nào?" "Không biết tình huống anh ta bây giờ như thế nào?"
Lâm Mạc Huy nói: Thanh Mây, em ở đây coi mẹ “Anh đi đến bệnh viện xem một chút coi sao "Anh có vài người quen ở mấy bệnh viện trong thành phố "Nếu thật sự không qua khỏi, anh sẽ mời ông cụ Phong tới giúp. Ông ấy ra tay, chắc chăn sẽ không có vấn đề Nói ra câu này, Phương Như Nguyệt nhất thời thở phào một vội la lên: "Lâm Mạc Huy, vậy... Vậy cậu nhanh nhanh lên một chút đi!" "Lâm Mạc Huy, Tân Bình hoàn toàn trông cậy vào cậu "Tôi cầu xin cậu, nhất định nhất định phải làm được chuyện
Lâm Mạc Huy gật đầu: "Mẹ, mẹ đừng lo "Một chốc nữa con sẽ gọi điện thoại cho ông cụ "Con
Lâm Mạc Huy để cho anh Hỏa lái xe chở anh, chạy thẳng tới bệnh viện trong thành phố.
Bên này, biểu tình của Phương Như Nguyệt cũng có thể coi là khá hơn một chút.
Hứa Thanh Máy bực tức nhìn bà ta một cái: "Mẹ, tự mẹ thấy rồi đấy, lúc mấu chốt, ai mới là người có thể dựa vào "Mẹ cả ngày Lâm Mạc Huy, cả ngày xem thường Lâm Mạc Huy "Kết quả, lúc gặp chuyện, là ai một mực suy tính vì chúng
Phương Như Nguyệt buồn bã thở dài, lau nước mắt nói: ta?" "Thanh Mây, là mẹ sai rồi." "Sau này... Sau này mẹ nhất định thay "Vậy, Con có thể gọi điện thoại cho Lâm Mạc Huy, để cậu ta nhanh chân nhanh tay lên một chút được không?" "Người bị thương kia tuyệt đối không thể
Hứa Thanh Mây bị chọc tức: "Mẹ, bọn họ đang lái xe đi rồi, mẹ còn muốn nhanh đến thế nào nữa?" "Cháu ngoại me vừa mới xảy ra chuyện, bây giờ mẹ còn muốn thêm chút chuyện nữa mới hả dạ hay không?" "Cháu ngoại mẹ quan trọng vậy chồng con thì không quan trong à?
Phương Như Nguyệt á khẩu không trả lời được, chỉ có thể không ngừng lau nước mắt.
Hứa Đình Hùng thì chạy quanh chiếc Mercedes BenzG của mình mấy vòng, sắc mặt xanh mét. "Ôi trời, xe mới của tôi. Cái này... Cái này phải mất bao nhiêu tiền mới sửa xong đây? "Thăng oắt con chết dẫm này, sao lại gây họa như này chứ!" Phương Như Nguyệt cả giận nói: "Ông nói chuyện dễ nghe chút được hay không?" "Ông cho là Tân Bình muốn xảy ra chuyện thế này à?" "Đó... Đó là chuyện bất ngờ thôi mà?" Hứa Đình Hùng cả giận nói: "Đây là bất ngờ sao?" "Không bằng lái, uống rượu, lái xe tốc độ nhanh. Quan trọng nhất là chạy sai lần gây tai nạn!"
Phương Như Nguyệt nhất thời á khẩu, bực tức nói: "Ông ôn ào gì thế" "Sửa xe mà thôi, công ty bảo hiểm sẽ đến!"
Hứa Thanh Mây lạnh nhạt nói: "Không bằng lái, uống rượu lái xe, công ty bảo hiểm là sẽ không bồi thường!"
Phương Như Nguyệt ngây ngẩn: "Thật... Có thật không?" Hứa Đình Hùng: "Nói nhảm, dĩ nhiên là sự thật!" "Bà không xem tin tức à?" "Còn nữa, tôi nói cho bà hay!" "Cháu ngoại của bà không có bằng lái, chúng ta cho nó mượn xe, hai người chúng ta cũng phải chịu trách nhiệm liên đới. "Chuyện này, không phải đơn giản chỉ là chúng ta đem xe đi sửa đầu. Đến lúc đó còn phải bồi thường cho nạn nhân nữa!"
Phương Như Nguyệt hoàn toàn mông lung, bà ta cũng không biết những chuyện này.
Bây giờ, trong lòng cô thật sự là sắp rối tung hết lên rồi.
Bà ta cũng là buồn rầu cực kỳ, cháu ngoại mình, sao lại gây họa lớn ngần này chứ? Bên kia, Lâm Mạc Huy lúc ở trên xe, nói Hạ Vũ Tuyết điều tra bệnh viện mà người bị thương được đưa tới. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Anh nói anh Hỏa lái xe thẳng đến đó, cũng không liên lạc với ông cụ Hạ. truyện đam mỹ
Dẫu sao, y thuật của anh, cao siêu hơn so với ông cụ Hạ nhiều
Đến bệnh viện, bệnh nhân kia vẫn còn ở phòng giải phẫu cấp cứu.
Lâm Mạc Huy đứng bên ngoài một hồi, chân mày đột nhiên nhíu lại.
Thời gian lâu như vậy còn chư xong, như vậy tình hình của người bị thương chỉ có thể càng lúc càng nguy hiểm hơn thôi. Anh đi tới bàn y tá, trầm giọng nói: "Y tả, có thể hay không sắp xếp cho tôi đi chữa trị cho người bị tai nạn?" "Tình hình của người bị tai nạn rất nghiêm trọng, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!"
Y tá mù mờ nhìn anh một cái "Thưa anh, cái... Cái này không được đầu?" "Đang giải phẫu, không thể quấy nhiều!" "Hơn nữa, người đang làm phẫu thuật ở bên trong là trường khoa của chúng tôi" "Anh cứ yên tâm đi, khẳng định không có vấn đề!"
Vừa dứt lời, cửa phòng giải phẫu đột nhiên mở ra, một bác sĩ kêu lên: "Không xong, nhanh gọi điện thoại cho Viện trưởng
Đức "Người bị thương sợ rằng không chịu nổi
Y tá nhất thời luống cuống, tay chân cuống cuồng bắt đầu gọi điện thoại.
Lâm Mạc Huy nhưởn mày một cái, trực tiếp vọt vào phòng giải phẫu Bác sĩ kia muốn ngăn trở, liền ngay lập tức bị anh Hóa đè lai. "Các người muốn làm gì?" "Đó là phòng giải phẫu, không thể vào!"
Bác sĩ vội la lên.
Lâm Mạc Huy không để ý tới anh, trực tiếp vọt vào trong.
Tình huống của người bị tai nạn quả thực rất nghiêm trọng. Mấy người bác sĩ ai nấy chân tay cuống cuồng, không cách nào không chế
Lâm Mạc Huy vội vàng chạy tới, đưa tay đè lại đầu của người bị thương, đồng thời, tay trái rút ra ba cây ngân châm, trực tiếp đâm vào ba cái huyệt vị của người bị thương.
Mấy người bác sĩ bên cạnh nổi giận: "Anh làm gì?" Lâm Mạc Huy bực tức nói: "Bớt nói nhảm!" "Tiếp tục truyền máu, khống chế huyết áp!"
Vừa nói, Lâm Mạc Huy một bên lại liên tiếp đâm xuống bốn cây ngân châm.
Dựa vào thuật châm cứu, đoạt vận may thiên địa, là dùng thuật quỷ thần!
Bảy cây ngân châm đâm xuống, tình huống của bệnh nhân nhất thời ổn định lại.
Mấy người bác sĩ vốn là muốn đẩy Lâm Mạc Huy ra, thấy như tình huống như vậy, cũng đều ngẩn ra.
Bệnh nhân này mới vừa rồi cũng sắp chết đến nơi, làm sao đột nhiên liền ổn định hết thảy thế chứ?
Lâm Mạc Huy nhìn bọn họ một cái: "Ngỡ ra làm gì?" "Nhanh lên một chút tiếp tục đi!" Châm cứu bốc thuốc, Lâm Mạc Huy giỏi.
Nhưng cái giải phẫu chữa trị này, Lâm Mạc Huy không làm noi!
Mấy người bác sĩ phục hồi tinh thần lại, vội vàng tiếp tục, khâu xử lý vết thương của bệnh nhân.
Mười phút sau, bệnh nhân thoát khỏi nguy hiểm. Lúc này, bên ngoài Viện trưởng Đức cũng mang theo một đảm bảo vệ chạy tới.