Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 387: Bạn cũ tổng lan ngọc






Ngô Phi Điệp thật sự không thể nghĩ ra được nguyên nhân thể nên mới hỏi một câu như vậy.

Bời vì cô ta thực sự không ngờ người nhà Phương Như Nguyệt có thể quen biết một ông chủ giàu có như vậy.

Chỉ có những nhân vật tên tuổi như bọn họ từ nước ngoài trở về mới có thể quen biết những kẻ có tiền như vậy. Ngô Trung Kiên suy nghĩ kỹ càng một chút, nhưng thật sự không thể ngờ được ông chủ nào mà ông ta quen biết có thể có quyết định kiên quyết như vậy. Nhưng, ông ta vẫn cười cười: "Có thể thể “Tuy rằng vài năm nay tôi không về nước, nhưng ở trong nước tôi vẫn có không ít những đối tác làm “Có thể bọn họ biết tôi trở về, nên đặc biệt đến trả tiền cho tôi” “Bồi bà chủ của các cậu “Tôi đến tìm bà ấy để tâm sự.

Bồi bàn cười cười: “Các vị, bà chủ của chúng tôi vẫn chưa đến đây. “Bà ấy gọi điện thoại cho chúng tôi để chúng tôi mang rượu ra thiết “Nhưng bà chủ của chúng tôi sẽ đến sớm "Các vị chờ một chút, bà ấy sắp đến rồi."

Vẻ mặt Ngô Trung Kiên đầy hài lòng. “Như vậy cũng được. “Nào nào nào, chúng ta ngồi xuống đây, chốc nữa bà bạn cũ của tôi đến đây sẽ giới thiệu cho mọi người làm quen Vẻ mặt Ngô Phi Điệp và Ngô Tân Bình cũng khá hài lòng, là bạn bè của bố anh ta, thì bọn họ cũng không cảm thấy mất mặt may.

Phương Như Linh cười ha hả nói: "Ôi cha, ông Ngô này, chúng ta trở về thể này cũng đừng thông báo cho nhiều người như vậy! “Ông xem xem, tôi còn đang định ở cùng với Như Nguyệt hai ngày. "Những bạn bè của ông có khi đều biết cả rồi, buổi xã giao này tránh không được, thế nên ông không thể để cho chị em chúng tôi một nơi yên tĩnh sao?"

Ngô Trung Kiên cười ha hả. "Không còn cách nào khác, họ đều là bạn bè của tôi. “Bọn họ đều biết cả rồi, thế nên chúng tôi cũng phải cho bọn họ chút thể diện chứ. "Dù sao, đó cũng để phục vụ cho việc làm ăn sau này mà!” "Hơn nữa, sau này ở lại trong nước rồi, hai người vẫn còn đây thời gian tụ tập, không cần phải dùng đến hai ngày này nữa đâu. Phương Như Linh gật đầu nói: "Như Nguyệt, thật xin lỗi" “Mấy ngày tiếp theo này em không thể đi cùng mọi người được."


Người nhà Phương Như Nguyệt sững sờ, bọn họ không thể ngờ được bạn bè của Ngô Trung Kiên đã thanh toán hóa đơn.

Phương Như Nguyệt xấu hổ cười trừ: "Linh, bữa ăn tối nay để bọn chị mời là được rồi!” “Em xem xem, thế này thì...thật là ngại quá."

Ngô Phi Điệp bĩu môi: "Dì hai, dì đừng giả bộ nữa. “Bữa cơm này, cộng với hai chai rượu, cũng chỉ có mấy triệu thôi." “Để dì trả sao? Dì định trả thế nào?”

Phương Như Linh xua tay nói: "Phi Điệp, sao con lại nói chuyện với dì hai như vậy chứ?" rồi." “Như Nguyệt, chị đừng để ý nhé, con bé này bị em chiều hư “Nhưng mà sau này em sẽ dạy dỗ lại." "Chị em chúng ta ở cùng một chỗ, cho dù ăn dưa muối em cũng thấy rất vui

Vành mất Phương Như Nguyệt đỏ lên, có lời nói của Phương Linh, ngay lập tức bà ta đã bỏ qua cho sự vô lễ của Ngô Phi Điệp.

Một lát sau, người bồi bàn gõ cửa đi vào. Các vị, bà chủ của chúng tôi sắp vào rồi. “Mọi người còn có yêu cầu gì không?”

Ngô Trung Kiên sửa sang lại quần áo, cười nói: "Không còn việc gì nữa. "Đều là bạn bè cả, không cần khách sáo như vậy Bồi bàn gật đầu, cung kính lùi ra cửa.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót.

Theo sau đó là một làn nước hoa thơm ngát ập đến, một người phụ nữ yêu kiều với dáng người cao gầy đi từ ngoài bước vào cửa.

Khoảnh khắc nhìn thấy người phụ nữ bước vào, Ngô Trung Kiên và Ngô Tân Bình đều ngây ngẩn cả người.

Đây giống như là một loại kinh ngạc tận sâu trong lòng khiến cho bọn họ nhất thời không phản ứng kịp.

Mà người phụ nữ ấy không để ý đến họ, ngay lập tức đi đến trước mặt Lâm Mạc Huy, cười nói: "Anh Lâm, Chủ tịch Thanh Mây, hai người khỏe không" "Ôi chao, hai người đến đây ăn cơm mà lại không nói với tôi tiếng nào là sao?” “Để tôi nói với đầu bếp một chút, để bọn họ nấu một số món đặc sản cho hai người. “Đã không đón tiếp chu toàn, mong hai người thứ lỗi cho tôi nhé!

Hứa Thanh Mây ngây ngẩn cả người: “Chủ tịch Tổng, cái này.... Đây là nhà hàng của chị sao?"

Đây chính là mỹ nhân Tổng Lan Ngọc

Vẻ đẹp của Tổng Lan Ngọc cũng không thua kém gì so với Hứa Thanh Máy

Mà vẻ đẹp của Hứa Thanh Máy mang lại cảm giác thanh khiết. Còn Tổng Lan Ngọc đã mang thân phận cao quý nhiều năm, cô ta lại giống như một nữ hoàng khi chất vô cùng.

Chỉ riêng loại khí chất đặc biệt này cũng đủ để vô số người gục ngã. Hơn nữa, với dung nhan hiếm có như thế, Tổng Lan Ngọc chẳng khác gì một thần thoại.

Dù cho đó là Ngô Trung Kiên hay là Ngô Tân Bình, hoặc thậm chí kể cả Hoàng Kiến Đình cũng rất kinh ngạc. Tổng Lan Ngọc cũng không liếc bọn họ lấy nổi một lần, chỉ cười nói: “À, đây là nhà hàng của tôi." "Ở đây tài nghệ của đầu bếp rất cao, tôi là một người rất kén ăn vậy mà đầu bếp đã nấu rất hợp khẩu vị của tôi. Vì thế tôi lập tức mua lại nhà hàng này." “Thường ngày bạn bè hay tụ tập liên hoan thế nên lại đến đây chơi”

Mấy người trong phòng lại trầm trồ.

Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có người chỉ vì hợp khẩu vị ăn uống của mình mà bỏ tiền mua hẳn một nhà hàng sang trọng.

Điểm mấu chốt chính là thực phẩm tươi sạch này cũng không dễ kiếm.

Hứa Thanh Mây kinh ngạc. "Chủ tịch Ngọc Lan, cửa hàng này chắc cũng đặt lắm đúng không?”

Tổng Lan Ngọc cười nói: “Cũng không nhiều đầu. “Thời điểm mà tôi mua, cũng chỉ tầm hơn trăm tỷ thôi.” “Cô biết đấy, thực ra nhà hàng này cũng không đáng giá mấy, quan trọng là khu đất này vô giá “Không, trong hai năm qua nó cũng đã tăng giả lên nhiều rồi. Có lần bạn của tôi đã giúp tôi ước tính nó, bây giờ nếu tôi không nhằm thì giả của nó cũng vào khoảng nghìn tỷ rồi." Ngô Phi Điệp giật mình kinh ngạc nói: "Nghìn tỷ? Nghĩa là khoảng bốn mươi đến năm mươi triệu đô la Mỹ "Cô... Cô không nói đùa chứ?" "Khu đất này trị giá hàng nghìn tỷ u?” “Cô coi như đây là khu phố trung tâm của New York à?" Tổng Lan Ngọc nhíu mày, cô ta thường được người ở thành phố Hải Tân này tôn trọng, chưa có một ai dám nói chuyện với cô ta như vậy cả.

Nhưng hiện tại có cả Lâm Mạc Huy ngồi đây, cô ta không thể tức giận được, chỉ nhẹ giọng nói. "ở khu phố trung tâm của

New York, tôi cũng sở hữu hai nhà hàng. “Tuy nhiên hai cái nhà hàng đó cộng lại cũng không bằng giá đất của nhà hàng này. “Tôi còn đang nghĩ xem có nên bản hai nhà hàng ở khu phố trung tâm của New York đi hay không?”

Ngô Phi Điệp lập tức cười tươi đứng dậy nói: "Ôi chao, dì hai, người trong nước đều thích khoe khoang như vậy sao?" “Có hai nhà hàng ở khu phố trung tâm của New York, sao di không nói xem mình có bao nhiêu tòa nhà ở New York nữa “Ha ha ha, tôi thật sự không nhịn được cười.” “Người thì cũng đẹp đấy, nhưng từng lời nói ra thì lại không hợp tiêu chuẩn một chút nào. Phương Như Linh cũng lắc đầu thở dài: “Ôi, Thanh Mây, con rốt cuộc kết giao bạn bè kiểu gì vậy?” “Tìm được người chồng vô dụng thì không nói, nhưng con kết giao bạn bè cũng không cẩn thận là sao?” “Dì nói cho con biết, cái loại người thích khoe khoang này thật sự không thích hợp để giao du bạn bè! “Muốn kết giao bạn bè thì phải tìm đến nơi đến chốn con hiểu không?" “Nếu kết giao nhầm bạn xấu, thì còn sẽ rất thê thảm.

Hứa Thanh Mây vô cùng xấu hổ: "Dì ba, những gì chủ tịch


Tổng nói là sự thật, cô ấy...

Phương Như Linh trực tiếp xua tay. "Thôi được rồi, con đừng nói nữa. "Tại sao ngay cả con cũng đi theo bênh vực người kia vậy?" "Thanh Mây, không ngờ mấy năm nay không ngờ con lại thay đổi nhiều như vậy!”

Hứa Thanh Mây không khỏi cảm thấy bất lực, người nhà di ba này cũng quá tự phụ rồi “Chủ tịch Tổng, thật xin lỗi, cô đừng để ý nhé.

Hứa Thanh Máy chỉ có thể nhìn về phía Tổng Lan Ngọc giải thích.

Tổng Lan Ngọc chỉ cười nhẹ đáp lại, sau đó liếc thoáng qua đám người cùng Ngô Phi Điệp.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa: "Xin chào, xin hỏi chủ tịch Tổng đang ở trong này đúng không?"

Giọng nói này có vẻ còn có chút cứng cáp, dường như đối phương cũng không thông thạo quốc ngữ cho lắm.

Tổng Lan Ngọc nói: “Mời vào."

Cửa phòng đẩy ra, một người phụ nữ ngoại quốc tóc vàng đi vào.

Người phụ nữ thân đây hàng hiệu, dáng người cao gầy, có vẻ như cô ấy là một thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có. Nhìn thấy cô, sắc mặt Ngô Trung Kiên lập tức thay đổi, kinh ngạc nói: "Cô Lộ Tây Á, sao cô lại ở đây?”