Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 381: Gieo gió gặt bão






Bon người Ngô Cửu Xuyên nhìn thấy con của họ, sắc mặt trắng bệch.

Bọn họ nghĩ mình sẽ phải chết nhưng ngay cả con của họ cũng bị bắt tới đây, vậy kết quả còn phải nói sao?

Đây chính là muốn cắt đứt hương khói của bọn họ

Mấy đứa trẻ nhà giàu thấy cha mình đến, đều đứng dậy hét to: "Bố, cứu con, cứu con. “Bố, bọn họ đánh con, người phải báo thù cho con “Bố, con muốn giết bọn họ, muốn giết bọn họ. “Nhất định phải giết bọn họ, một người cũng không thay con muốn giết cả nhà bọn họ.

Ngô Cửu Xuyên lập tức vùng dậy, rồng to: “Tại sao? Tại sao? Tại sao?” “Chuyện này là do chúng tôi gây ra, tại sao lại bắt cả con của chúng tôi đến đây?” “Các người muốn chém hay giết tôi cũng được nhưng dựa vào đầu mà muốn giết con tôi."

Những người khác cũng đều gào khóc, bọn họ cảm thấy suy sụp thực sự.

Anh Hổ ở phía sau, chậm rãi nói: “Chuyện này một phần cũng do mấy tên ăn chơi tác tráng này gây ra, vì vậy, đương nhiên cũng bị xử lý “Với cả, các người nghe con mình nói gì. “Muốn giết cả nhà tôi đó, tôi rất sợ. “Vì thế không thể để chúng sống được, nếu không, một ngày nào đó, cả nhà tôi thực sự bị giết thì tôi biết làm thế nào?" Đám người Ngô Cửu Xuyên mặt mày tái nhợt, hiện giờ bọn họ cảm thấy cực kỳ hối hận.

Sớm biết như vậy, lúc trước đã dạy dỗ mấy tên nhóc này không được gây chuyện thị phi thì giờ đã không gặp rắc rối như thế này.

Nhưng nói thẳng ra cũng tại người cha mẹ là bọn họ không dạy được con. Rơi vào kết cục như thế này, bọn họ cũng không đổ tội cho ai được.


Cậu Ngô và mấy người khác thấy cha mình quỳ gối trước người khác thì đều trợn tròn mắt.

Bọn họ vẫn nghĩ bố họ có rất nhiều tiền, không có việc gì họ không làm được.

Trước kia, bọn họ ăn ở ngang ngược, chuyện đi khi dễ người khác và chưa lần nào phải chịu thiệt thòi.

Ai có thể đoán trước được lần này họ trêu trọc người không dễ trêu chọc chứ! vào đúng

Thế nhưng điều quan trọng là, ngay cả cơ hội hối hận bạn họ cũng không có “Đừng giết chúng tôi, đừng giết chúng tôi. “Chúng tôi không dám nữa, cầu xin anh mà, chúng tôi không dám nữa." “Hãy tha cho chúng tôi!”

Mấy đứa nhỏ thống khổ cầu xin, vào lúc này, cuối cùng bọn họ cũng không còn kiêu căng, ngạo mạn nữa.

Anh Hổ cười lạnh: “Tha cho mấy người sao?” “Mấy người đều là đồ khốn nạn, còn làm nhiều chuyện xấu xa hơn cả bố của mấy người. “Tôi chơi đùa phụ nữ đều dùng tiền “Con mẹ nó, còn mấy tên các cậu ít cũng phải hại trăm cô gái." “Thậm chí còn có người tự sát, người nhà hai cô gái trong bảy cô gái muốn đòi lại lợi ích cho con gái họ nhưng lại bị mấy tên các cậu làm cho tan nhà nát cửa. “Mấy tên các cậu đều là đồ cặn bã, phân tử bại hoại của xã hội, các cậu có tư cách gì mà được sống” Những lời anh An nói đều là sự thật. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Mấy đứa con nhà giàu này bình thường ăn ở ngang ngược, không coi ai ra gì.

Quanh năm lượn lờ ở các quán bar, các quán ăn đêm, thấy cô gái nào xinh đẹp trực tiếp bắt người ta lại.

Nghe theo thì tốt, không nghe bọn họ sẽ dùng sức mạnh.

Thậm chí, những người đã có bạn trai bọn họ cũng không tha cho.

Có những cô gái mạnh mẽ còn đánh lại nhưng đều bị bọn họ sai người giết chết.

Trong nhà có tiền, có quyền nên những việc này đều được che dau.

Như lời anh An nói, những người này là thế hệ nhà giàu thứ hai, ăn mặc quần áo gọn gàng nhưng thực tế thì rất dơ bẩn. Anh An cũng làm nhiều chuyện xấu nhưng cũng chưa bằng được bọn họ.

Nói cách khác, anh An làm việc đều vì lợi ích, sẽ không vì bản thân yêu thích mà đi làm những chuyện như vậy. Về phương diện phụ nữ, từ trước đến nay anh Hồ đều lấy tiền để thu phục.

Đối phương không tình nguyện anh ta cũng không ép anh ta nghĩ rằng, có nhiều phụ nữ xinh đẹp thì cũng sẽ có nhiều người phụ nữ hám tiền.

Nếu người này không muốn, anh ta sẽ tìm người khác, căn bản sẽ không ép buộc ai cả.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà anh Hổ khinh thường lũ người này!

Anh An xua tay: “Được rồi, đừng nhiều lời nữa. “Động thủ đi!”

Biệt thự khu Đảo Xanh.

Tổng giám đốc Vương và người nhà vẫn ở đây, anh An không đưa họ đi.

Bởi vì, bọn họ để cho nhà họ Vương xử lý.

Thế nhưng cuối cùng vẫn phải chết, chết ở trong tay ai cũng không quan trọng.

Lâm Mạc Huy giải quyết xong liền trở về biệt thự bên cạnh nhà họ Vương.

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt ngôi ở phòng khách đứng ngồi không yên, ngược lại vẻ mặt Hứa Thanh Mây tràn đầy vui sướng.

Những người khác sớm đã bị đuổi đi.

Nhìn thấy Lâm Mạc Huy đi vào, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đứng bật dậy: "Mạc Huy, sao rồi?" “Thanh Tuyết đầu? Cậu có cứu Thanh Tuyết trở về không?”

Lâm Mạc Huy không để ý đến hai người họ, lập tức đi đến chỗ Hứa Thanh Mây.

Hứa Thanh Mây nằm chặt tay Lâm Mạc Huy, căn bản không buông ra được.

Phương Như Nguyệt sốt ruột nói: "Lâm Mạc Huy, cậu nói gì “Rốt cuộc cậu có cứu được Thanh Tuyết không?" "Cậu không nói lời nào là thái độ gì?”

Hứa Đình Hùng cũng tức giận: "Lâm Mạc Huy, tôi nói cho cậu biết, con gái tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không để yên cho cậu Không đợi ông ta nói xong, Hứa Thanh Mây đã nổi giận: “Bố dựa vào đầu mà bắt Lâm Mạc Huy cứu bọn họ?” “Chuyện này đầu liên quan đến Lâm Mạc Huy, còn không phải là do bọn họ tự chuốc lấy hay sao?" “Cũng không phải bố không biết bọn họ đã làm gì?" “Hợp tác với người nhà họ Vương, hạ độc Lâm Mạc Huy, ngụy tạo tai nạn, còn muốn hại chết Lâm Mạc Huy" “Bây giờ bị người nhà họ Vương bắt đi, cho dù có chết cũng là tự gieo gió gặt bão!" Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt thấy xấu hổ. đi." Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Vừa rồi, bọn học nghe được chuyện của tổng giám đốc Vương thì thực sự bị dọa sợ.

Nói thật, bọn họ nghĩ rất nhiều cách khiến Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Máy ly hôn, rồi đuổi Lâm Mạc Huy đi.

Thế nhưng, bọn họ thực sự không muốn dùng đến cách đó Giờ phút này họ thực sự rất xấu hổ.

Im lặng một lúc thì Phương Như Nguyệt khóc lóc nói: "Thanh Máy, mẹ biết con tức giận. “Lâm Mạc Huy, về chuyện này chúng tôi thực sự xin lỗi cậu,

Hoàng Kiến Đình và Thanh Tuyết cũng thực sự xin lỗi cậu. “Thế nhưng, Thanh Tuyết chung quy vẫn là con gái tôi, em gái của Thanh Máy “Tôi cầu xin cậu, tôi dập đầu với cậu, cậu. Cậu hãy cứu Thanh Tuyết về đây giúp tôi.


Phương Như Nguyệt nói xong thì thực sự quỳ trên đất, dùng sức dập đầu.

Tuy Phương Như Nguyệt là người chanh chua nhưng đối với con gái, bà ta thực sự rất yêu thương.

Sắc mặt Hứa Đình Hùng tái nhợt, giọng nói run run: "Tất cả đều là chúng tôi sai, đều là lỗi của chúng tôi." “Tôi biết, Thanh Tuyết làm ra chuyện như vậy, giờ rơi vào kết cục như vậy cũng đáng” “Thế nhưng, Thanh Mây à, dù sao hai đứa cùng lớn lên với nhau. "Lúc nhỏ, hai đứa còn cùng nhau chơi đùa, còn cùng nhau chạy nhảy” "Con quên rồi sao, lúc nhỏ Thanh Tuyết bị bắt nạt đều đến tìm con, nó coi con chính là chỗ dựa cho nó.” “Nó còn trẻ, mới hơn hai mươi tuổi, con thực sự nhẫn tâm nhìn nó chết sao?" “Lâm Mạc Huy, tôi xin lỗi cậu, tôi dập đầu với cậu, cậu...

Cậu mau cứu nó đi... “Thanh Mây, con nói câu gì đi, chỉ cần Thanh Tuyết còn sống, bố mẹ làm gì cũng được.

Hứa Đình Hùng cũng quỳ xuống. Nước mắt của Hạ Thanh Mây không kiếm được mà chảy ra. Gia đình này cũng từng rất hạnh phúc.

Cô lớn lên cùng Hứa Thanh Tuyết, cô tất nhiên sẽ đau lòng vì em gái.

Nhưng cuối cùng cô vẫn không có mở miệng cầu xin Lâm Mạc Huy. Chuyện lần này cũng đã chạm đến giới hạn của cô.

Cho dù họ có tranh giành tài sản công ty hay nhà cửa, Hứa

Thanh Máy cũng không quan tâm.

Dù sao đó đều là những thứ không quan trọng. Thế nhưng lần này họ lại hợp tác với người ngoài để hại chết Lâm Mạc Huy, điều này căn bản không thể tha thứ

Lâm Mạc Huy nghe được Hứa Thanh Mây ở bên cạnh khóc nức nở, anh thở dài: "Yên tâm đi, hai người họ chưa chết" “Hiện tại bọn họ đang ở nhà.

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt rất vui mừng. Còn Hứa Thanh Mây thì trực tiếp nhào vào ngực Lâm Mạc Huy, khóc nức nở.

Cô biết, sở dĩ Lâm Mạc Huy làm như vậy đều là vì cô.

Chẳng sợ bản thân bị ủy khuất, cũng không để cô chịu một chút uất ức nào, đây mới là người yêu cô nhất!