Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 377: Nếu không đáp ứng thì phải chết






Mọi người đều không nhìn thấy video mà bà Vương cho Hứa Thanh Mây xem. Cho nên, họ không hề biết đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này, Tổng giám đốc Vương đi đến bên cạnh Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt, cười nói: “Lão Hùng à, chúng ta vào trong nhà ngồi đi.” “Người trẻ cầu hôn, nhất định có nhiều lời cần nói." Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt gật gật đầu: “Được, nghe theo ổng cả."

Hai người theo Tổng giám đốc Vương vào bên trong.

Bà Vương thấy vậy, cười nói: “Chủ tịch Thanh Mây, đừng để con trai tôi quỷ quá lâu. “Nếu không, đợi sau khi em gái cô bị cắt ra, tiếp theo chính là bố mẹ cô đó.” “Cô sẽ không để bố mẹ chết trước mặt mình đúng không?”

Hứa Thanh Mây người mềm nhũn, suýt nữa gục ngã. Bà Vương đỡ lấy cô, cười nhẹ nói: “Chủ tịch Thanh Mây, bình tĩnh nào.” “Đừng để người ngoài nhìn ra, nếu không, thật sự sẽ chết người đó.”

Hứa Thanh Mây nhìn Vương phu nhân, cắn chặt răng: “Chuyện của Lâm Mạc Huy, cũng là mấy người làm đúng không?”

Bà Vương cười nhạt: “Đợi cô đồng ý lời cầu hôn, tôi sẽ nói với cô, đây là do ai làm.” "Hơn nữa, tôi có thể nói rõ ràng cho cô biết, không phải do chúng tôi làm, mà là do người ở bên cạnh cô làm!” “Thế nào, có muốn biết hay không?” “Đồng ý đi, dù sao thì Lâm Mạc Huy cũng đã chết rồi, cô còn muốn đẩy người nhà mình vào đường chết sao?" “Ồ, đúng rồi, tôi nghe nói Lâm Mạc Huy còn một đứa em gái, hay là, tôi cũng tìm đứa con gái đó ra?”

Sắc mặt Hứa Thanh Mây đen lại, run rẩy nói: "Đừng!”


Nếu Lâm Mạc Huy chết rồi, vậy chỉ còn lại em gái của anh ấy thôi. Hứa Thanh Mây cho dù như thế nào, cũng phải bảo vệ Lâm Quế Anh. “Ha ha ha, nếu cô chịu hợp tác một chút, đương nhiên chúng tôi cũng không cần động thủ.” “Nhưng, nếu cô không chịu phối hợp, vậy chúng tôi cũng không ngại...

Bà Vương vẫn luôn mỉm cười, nhưng mà, âm thanh của bà ta lại khiến Hứa Thanh Mây lạnh đến thấu xương.

Người phụ nữ này làm ra chuyện tàn nhẫn như thế, lại vẫn có thể cười rực rỡ như vậy, thật khiến người khác không thể tưởng tượng được ra.

Bà Vương lùi lại một bước, cười nói: “Chủ tịch Thanh Mây, đồng ý lời cầu hôn con trai tôi đi.” “Con trai tôi yêu cô như vậy, cô cũng không thể để nó quỳ mãi như vậy!”

Vương Hoàng Minh lập tức nói: “Thanh Mây, nếu em không đồng ý, anh sẽ quỳ ở đây mãi!”

Các cô gái ở xung quanh đỏ mặt tim đập: “Ai da, sao lại để người ta quỳ lâu như vậy chứ?” “Đồng ý đi, đồng ý đi!” “Hứa Thanh Mây, trái tim cô làm bằng sắt đá sao?" “Cô không có nhân tính à? Người ta làm nhiều thứ cho cô như vậy, sao cô lại bắt anh ấy quỳ lâu thế chứ?"

Tim Hứa Thanh Mây thắt chặt lại, nước mắt không ngừng rơi ra.

Cô bây giờ mới nhận ra, từ sau khi cô bước vào ngôi nhà này, tất cả đã không nằm trong sự kiểm soát của cô rồi.

Lâm Mạc Huy chết rồi, cô cũng tuyệt vọng rồi, cô cũng không thiết sống nữa.

Nhưng mà, cô rất rõ rằng, nếu như tối nay cô không đồng ý, thì cả nhà cô không ai được sống, ngay cả Lâm Quế Anh cũng có khả năng sẽ chết.

Hít sâu một hơi, Hứa Thanh Mây cắn chặt răng.

Cô quyết định liều một lần cuối, báo thù cho Lâm Mạc Huy. Cô lùi về sau hai bước, giả vờ khó xử. “Tôi... Tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt...

Vương Hoàng Minh nghe được lời này, thấy vô cùng kinh ngạc, anh cho rằng Hứa Thanh Mây sẽ không do dự. “Cái này còn cần chuẩn bị sao?” “Tất cả anh đều đã chuẩn bị xong rồi." “Chỉ cần em đồng ý, anh nguyện ý làm tất cả mọi chuyện vì em.

Vương Hoàng Minh lớn giọng nói, cảm động tất cả những người con gái khác.

Hứa Thanh Mây lắc đầu, giống như tâm lí đang rất do dự.

Cho đến lúc cô lùi đến cái bên cạnh cái bàn, cô đột nhiên cầm lấy cái dao cắt thịt, lao về phía Vương Hoàng Minh. “Tôi liều mạng với anh!”

Hứa Thanh Mây kêu lên một tiếng, lần này coi như liều cả tính mạng của cô luôn rồi.

Cho dù có chết, cô cũng phải báo thù cho Lâm Mạc Huy, đây là chấp niệm cuối cùng của cô.

Tất cả mọi người đều không nghĩ tới, Hứa Thanh Mây lại làm ra chuyện như vậy.

Khi thấy Hứa Thanh Mây lao đến trước mặt mình, Vương Hoàng Minh cũng bị dọa sợ.

Chính vào lúc này, người đàn ông ở bên cạnh đột nhiên xông ra, trực tiếp ôm Hứa Thanh Mây ngã lăn ra đất.

Bên ngoài cũng có thêm người xông vào, giữ chặt lấy Hứa Thanh Mây.

Bà Vương sắc mặt trắng bệch, đi đến trước mặt Hứa Thanh Mây, nghiến răng nói: “Đồ để tiện, đây là cô tự tìm cái chết, đừng trách chúng tôi!” “Tôi nói cho cô biết, cho dù cô có đồng ý cũng không có tác dụng gì đâu!” “Đến bây giờ, cô chỉ có thể là đồ chơi cho con trai tôi thôi!” “Tất cả mọi thứ của nhà cô, chúng tôi cũng sẽ đem đi hết.” “Đợi con trai tôi chơi chán rồi, tôi sẽ bán cô ra nước ngoài, để cô sống không được, chết không xong!

Hứa Thanh Mây nước mắt trào ra, run rẩy nói: “Giết tôi đi!” “Các người giết tôi đi!” “Tôi có chết cũng không lấy anh ta!”

Bà Vương cười lạnh, đứng dậy nói: "Các vị, thật ngại quá.” “Chủ tịch Thanh Mây có lẽ là có chút kích động, không có chuyện gì hết, chúng tôi đưa cô ấy vào phòng nghỉ ngơi trước. “Mọi người cứ tiếp tục, tận hưởng bữa tiệc.”

Bà Vương nói xong, ra lệnh cho mấy người kia kéo Hứa Thanh Mây vào trong phòng.

Bọn họ vốn định lợi dụng người nhà của Hứa Thanh Mây, uy hiếp cô đồng ý lời cầu hôn của Vương Hoàng Minh.

Nếu đã như vậy, về sau Vương Hoàng Minh và Hứa Thanh Mây cưới nhau liền trở thành danh chính ngôn thuận rồi. Đọc truyệ mới nhất tại Truyện88.net

Đợi sau khi hai người kết hôn, nhà họ Vương liền nuốt hết mọi thứ của nhà họ Hứa. Không chỉ là hạng mục khu biệt thự, mà còn có Công ty dược phẩm Hưng Thịnh và cả những ngành khác nữa.

Tất cả những thứ này mới là điều mà nhà họ Vương muốn.

Hoặc chính là, thứ mà Vương Đức Khải, chủ nhà họ Vương muốn.

Vương Đức Khải bày mưu đã lâu, đợi sau khi ông ta lấy nuốt toàn bộ, thế lực của nhà họ Vương sẽ vượt qua nhà họ Tống, trở thành gia tộc đứng đầu trong mười gia tộc lớn.

Đến khi đó, ông sẽ kéo Nam Bá Lộc ở vị trí số một Hải Tân xuống.

Mọi người xung quanh nhìn Hứa Thanh Mây bị kéo vào trong phòng, không ai quan tâm, dù gì cũng không hề liên quan tới họ.


Hứa Thanh Mây đang vô cùng tuyệt vọng, cô biết rằng, lần này bản thân không thể thay đổi điều gì nữa, hơn nữa còn chịu sự chửi rủa.

Cô bây giờ chỉ mong chết luôn cho xong, cô không muốn sống tiếp mà chịu sự tủi nhục này!

Vậy mà, trong lúc Hứa Thanh Mây bị kéo vào phòng, phía bên ngoài đột nhiên truyền đến một âm thanh: "Thả cô ấy ra!

Mọi người đều rất kinh ngạc, ai cũng không chú ý đến, từ lúc nào có thêm một người ở trên đài.

Người này đứng trong bóng tối, mọi người không nhìn thấy tướng mạo của anh ta.

Nhưng mà, Hứa Thanh Mây lại rất kích động, giọng run rẩy nói: “Lâm Mạc Huy?” “Lâm Mạc Huy? Anh là Lâm Mạc Huy “Anh là Lâm Mạc Huy, anh chưa chết có đúng không?” Người này đi ra từ bóng tối, quả nhiên chính là Lâm Mạc Huy.

Trên người anh còn dính vài vết máu, nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt.

Thấy anh xuất hiện, người nhà họ Vương đều biến sắc. "Lâm Mạc Huy không phải đã chết rồi sao?"

Sao lại xuất hiện ở đây cơ chứ? Hứa Thanh Mây bật khóc, khi cô tuyệt vọng, cô lại nhìn thấy ánh sáng thuộc về mình, khiến cô có thêm hy vọng. Lâm Mạc Huy đi ra, lạnh lùng nói; “Tối nay, là chuyện của tôi và nhà họ Vương. “Những người không liên quan, mời rời khỏi.”

Những người có mặt đều ngây ngốc, trong đó có người lạnh giọng nói: “Đồ ăn hại, cậu nói cái gì cơ?” “Cậu coi mình là ai vậy?" “Mày chỉ là một thằng vô dụng ăn bám, nói chúng tôi đi thì chúng tôi phải đi ư?” “Mày có biết ông đây là ai....

Anh ta chưa nói dứt lời, cửa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân. Sau đó là một nhóm người tiến vào.

Người đứng đầu chính là Hổ Đông An. Anh một tay chỉ về phía người đàn ông vừa nói chuyện, lớn tiếng quát: “Trời ơi, cũng chỉ có mày nhiều chuyện như vậy! “Mau, cắt lưỡi anh ta đi.

Một vài người từ sau lưng Hổ Đông An xông ra, không chần chừ gì trực tiếp cắt lưỡi của người đàn ông đó ra.