Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 369: Tôi muốn các người cút khỏi đây chứ không phải là đi!






Vừa đúng lúc ba người còn lại xông đến bên cạnh Lâm Mạc Huy.

Nhìn thấy tình huống này, ba người đều há hốc mồm.

Những tên nhà giàu như họ thành lập liên minh anh em gì đó, thật ra chỉ là một đám công tử ăn chơi, ỷ vào thế lực của gia đình, ở bên ngoài ngang ngược hoành hành không ai dám trêu vào.

Bọn họ nghe nói Vương Hoàng Minh bị con rể đến nhà đánh, nhất thời cảm thấy mất hết mặt mũi của hội anh em, thế nên muốn đến lấy lại thể diện cho Vương Hoàng Minh.

Trước đây bọn họ cũng không ít lần làm những chuyện như thế, nhưng chỉ cần là mấy người họ vừa xuất hiện, đối phương sẽ lập tức bị doạ sợ đến mức quỳ xuống xin tha.

Mà họ có thể cao cao tại thượng xử lý đối phương một trận, sau đó còn phải đi khắp nơi khoe khoang, nhục mạ đối phương một phen.

Ví dụ như trước kia có một tên nhà giàu khác đến từ thành phố nhỏ bên cạnh thành phố Hải Tân mang theo một cô bạn gái xinh đẹp.

Bọn họ chủ động bắt chuyện, tên nhà giàu kia giận quá gây xung đột với họ.

Kết quả, người của liên minh anh em này đã đánh đập dữ dội tên nhà giàu đó một trận. Còn cởi sạch đồ của anh ta, đặt lên nắp xe, buổi tối lượn vài vòng quanh thành phố Hải Tân.

Tiếp sau đó, bố của tên nhà giàu kia đến đòi công đạo.


Kết quả lại bị bọn họ xử lý một phen, ngay cả việc làm ăn của ông ta cũng bị nuốt chứng, cuối cùng tên đó có thể nói là tan cửa nát nhà.

Chuyện như thế luôn khiến bọn họ vui vẻ tự đắc, coi như là chiến tích đáng tự hào của mình, rêu rao khắp nơi.

Trong mắt bọn họ, Lâm Mạc Huy chỉ là một đứa con rể bám váy vợ, ngay cả tên nhà giàu kia cũng không bằng.

Muốn đối phó với Lâm Mạc Huy, đơn giản như trở bàn tay. Thế nên mấy người bọn họ trực tiếp chạy đến bệnh viện chuẩn bị cho Lâm Mạc Huy đổ vài giọt máu.

Nhưng bọn họ có mơ cũng không ngờ được, Lâm Mạc Huy lại mạnh đến mức này.

Nghe nói thân phận của bọn họ xong mà Lâm Mạc Huy không chỉ không có chút sợ sệt nào, ngược lại còn dám phản kích mạnh mẽ như thế.

Ba người đó đứng sau lưng Lâm Mạc Huy, có vẻ do dự, một trong số họ bỗng cắn răng, rút cây dao ra chém về phía lưng của Lâm Mạc Huy.

Lâm Mạc Huy đột ngột quay người, đảo tay nắm chặt cổ tay anh ta, dùng sức bẻ, cổ tay của tên này đã bị gãy xương.

Lâm Mạc Huy cũng không dừng tay, cướp lấy con dao, kề thẳng lên cổ anh ta.

Vẻ mặt của tên nhà giàu vừa cầm cây dao kia thay đổi, tiếp đến hét to: "Mày mẹ nó có giỏi gì giết tạo đi!” “Nói cho cậu biết, bố tôi là Ngô Cựu Xuyên. “Ông đây mà có bất trắc gì bố tôi sẽ giết cậu!” “Không tin thì thử đi!”

Những người khác cũng thét lớn: "Họ Lâm kia, anh chết chắc rồi!” “Anh hôm nay đã triệt để đắc tội liên minh anh em tụi tôi!” “Điều này có nghĩa là đã đắc tội nhóm người có quyền có tiền nhất thành phố Hải Tân này! “Tụi tao sẽ khiến mày chết thật khó coi!”

Lâm Mạc Huy vẻ mặt lạnh như băng, bỗng nhiên quăng mạnh con dao khiến con dao ghim thẳng vào tấm gỗ sau lưng.

Mấy người đó ngẩn ra.

Con dao này thực ra có hơi mỏng, hơn nữa, tấm gỗ đó rất dày.

Cho dù là dùng sức đâm thẳng vào nhiều nhất cũng chỉ có thể đâm được một lỗ nhỏ.

Lâm Mạc Huy chỉ như vậy đã đâm sâu được, đây rốt cuộc là sức mạnh kiểu gì vậy?

Lâm Mạc Huy nắm lấy cổ của cậu Ngô, lạnh giọng nói: “Yên tâm, tôi sẽ không giết cậu!” “Nhưng mà, tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết!” “Trở về nói với Ngô Cựu Xuyên, ông ta và nhà họ Vương giống nhau.” “Hai ngày sau, nếu như không đến dập đầu với tôi, thì đợi chết đi!”

Dứt lời, Lâm Mạc Huy trực tiếp nắm lấy cánh tay của cậu Ngô, đấm một đấm, đánh gãy cánh tay anh ta.

Cậu Ngô ngã xuống đất, phát ra tiếng thét thảm thiết.

Nỗi đau này khiến anh ta sụp đổ hoàn toàn, nước mắt nước mũi trào ra.

Hai người còn lại đứng bên cạnh cũng khó mà tin nổi.

Bọn họ không ngờ Lâm Mạc Huy căn bản không e ngại thế lực nhà bọn họ. Lúc này, cái để bọn họ dựa vào cũng không còn nữa, ai dám đấu với Lâm Mạc Huy chứ?

Vương Hoàng Minh đứng ở phía sau, lúc này cũng bị dọa run người.

Anh ta cuối cùng cũng hiểu, bản thân lần này sơ xuất rồi. Sức mạnh của Lâm Mạc Huy thực sự quá khủng khiếp.

Dắt theo mấy người như thế mà cũng đòi xử lý Lâm Mạc Huy, đúng là tự tìm cái chết!

Lâm Mạc Huy từng bước từng bước đi đến trước mặt Vương Hoàng Minh, Vương Hoàng Minh lại sợ sệt lui về sau từng bước một, sau cùng ngồi bệt xuống đất.

Lâm Mạc Huy giơ chân, đạp lên đầu Vương Hoàng Minh.

Vương Hoàng Minh muốn phản kháng, Lâm Mạc Huy tát một phát lên mặt anh ta, đánh rớt 3 chiếc răng, Vương Hoàng Minh ngoan ngoãn hẳn. "Nghe cho rõ lời tôi nói!” “Tránh xa Thanh Mây ra!" “Hôm nay, tha cho anh một mạng.” “Nhưng mà, hai ngày sau, tụi bây còn không xin lỗi, tôi sẽ để anh chết chắc!”

Dứt lời, Lâm Mạc Huy nắm lấy vai của Vương Hoàng Minh, nhấc bổng anh ta lên.

Bả vai này của Vương Hoàng Minh đã bị Lâm Mạc Huy bóp lệch, bị như vậy một hồi, đau đến mức Vương Hoàng Minh dường như sắp sụp đổ, phát ra tiếng kêu thống thiết.

Lâm Mạc Huy kéo anh ta đến cửa, đột nhiên đạp lên bụng anh ta một cái, Vương Hoàng Minh bay thẳng ra ngoài.

Lâm Mạc Huy liếc nhìn những người khác, lạnh lùng nói: “Sao hả?" “Tự cút hay để tôi tiễn?”

Mấy người đó bị doạ nổi da gà, vội vàng quay người chạy đi. Mời bạn đọ c truyện tại Tru yện88.net

Lâm Mạc Huy cầm lấy cái ghế ném về phía người thứ nhất. “Tôi bảo cậu lăn đi, không có kêu đi bằng chân."

Sắc mặt của mấy người đó khó coi vô cùng, trong đó có một người lên tiếng: “Ê, người anh em, không cần phải tuyệt tình như vậy chứ?” “Bố tôi...

Lâm Mạc Huy bước đi như tên bay xông về phía trước nắm lấy cánh tay của anh ta, nhấc đầu gối lên, đập thẳng lên cùi chỏ.

Tiếng thét đau đớn thảm thiết vang lên, không còn nói thêm được gì. “Lăn!”

Lâm Mạc Huy phẫn nộ hét lên.


Mấy người đó không dám nói gì nữa, thực sự ngoan ngoãn lăn khỏi đó. Hết cách, không lăn thì phải chịu đòn!

Sau khi toàn bộ đám người đều lặn ra ngoài, những người này đỡ lẫn nhau dậy, hoảng hốt rời khỏi nơi này.

Lâm Mạc Huy dõi mắt nhìn bọn họ rời đi. Anh cũng không vội vàng, đầu tiên là gọi điện cho Nam Bá Lộc, nói chuyện này với ông ta.

Nam Bá Lộc trả lời rất đơn giản: “Tôi đã “Cậu Lâm yên tâm, giao cho tôi!” rõ."

Mấy người Vương Hoàng Minh chạy khỏi bệnh viện mới thở dài một hơi, rồi bắt đầu chửi ầm lên. “Bà mẹ nó, tên khốn kiếp, lá gan không nhỏ, cả chúng ta cũng dám đánh, nó muốn chết rồi à?" “Không được, chuyện này tôi không để yên đâu!” “Tôi nhất định phải giết chết nó!” “Đúng, giết chết nó!” “Tôi về nhà tìm bố tôi, để bố tôi làm sập công ty chúng nó, sau đó hại chết nó!”

Mấy người đó lớn tiếng càm ràm, phẫn nộ cùng cực.

Vương Hoàng Minh lại nhíu chặt mày, nhìn những người xung quanh, đột nhiên cười lạnh: “Không cần phiền như vậy!” “Nó đánh chúng ta thành ra như vậy, đã cấu thành tội tổn thương nghiêm trọng” “Cách xử lý đơn giản nhất, báo cảnh sát là được!”

Ánh mắt bọn họ sáng lên: “Đúng nhỉ, cách này là thích hợp nhất. "Cậu Vương, vẫn là cậu suy nghĩ chu toàn. "Cứ vậy đi, báo cảnh sát, mau chóng báo cảnh sát.”

Bọn họ rút điện thoại ra, lập tức báo cảnh sát, kể lại chuyện bên này.

Không lâu sau, một chiếc xe cảnh sát lái đến. Bọn họ đi lên, dắt theo những người này vào bệnh viện, muốn tìm Lâm Mạc Huy.

Kết quả là vừa đến phòng làm việc của Lâm Mạc Huy, từ xa đã nhìn thấy mười mấy người đang vây quanh.

Trong đó, có bảy tám người đàn ông xăm trổ, còn có vài bác sĩ y tá mặc áo blouse trång.

Đội trưởng cầm đầu đi đến, chau mày hỏi: “Vị nào là Lâm Mạc Huy?" “Bọn tôi nhận được tin báo, anh bị nghi ngờ tham gia vào một vụ ẩu đả, chúng tôi cần đưa anh về đồn tiếp nhận điều tra

Cảnh sát vừa nói xong, một người đàn ông xăm mình bước đến: “Sếp, tôi tự thú." "Đám người vừa rồi là do tôi đánh.

Lúc này những bác sĩ y tá cũng liên tục hùa theo: “Đúng, chúng tôi có thể làm chứng. “Lúc nãy chính là bọn họ đánh hội đồng nhau ở đây!”