Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 368: Cậu chính là con chó mà gia đình tôi nuôi dưỡng






Sáng sớm, Lâm Mạc Huy ngồi xe taxi đến công ty của Hứa Thanh Mây.

Vừa đến Lâm Mạc Huy đã thấy phía xa có Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt bốn người bọn họ đang muốn quậy.

Vương Châu mang theo một đảm bảo vệ canh giữ bên ngoài không cho họ đi vào.

Lâm Mạc Huy có chút kinh ngạc, không phải Hứa Đình Hùng bị bắt à? Sao nhanh như là vậy đã được ra rồi?

Chẳng lẽ tối qua Hứa Thanh Mây đã cứu ông ta ra?

Bọn họ lập tức lao đến, vây lại Lâm Mạc

Huy vừa bước xuống taxi. “Tên họ Lâm kia cút xuống đây.” “Cậu là súc sinh chết tiệt, cậu đã làm gì con gái tôi mà lại để nó làm như vậy với tôi?” “Chị của tôi vốn rất hiếu thuận, đối với chúng tôi rất tốt. Lâm Mạc Huy, rốt cuộc là anh đã cho chị tôi loại thuốc mê nào thế?" “Tên họ Lâm kia, anh dám cho người đánh tôi? Tôi cho anh biết, chuyện này ông đây sẽ không để yên cho anh!”

Bốn người phẫn hận la ghét, nhìn tư thế như là muốn ăn tươi nuốt sống một mình Lâm Mạc Huy vậy.


Nhất là Hứa Đình Hùng, ông ta bắt lấy cổ áo của Lâm Mạc Huy vung quyền định đánh anh.

Đúng lúc này, Vương Châu dẫn người đến, trực tiếp đè lại mấy người Hứa Đình Hùng. “Anh Lâm, anh không sao chứ?”

Vương Châu cung kính nói. "Không sao!" “Bọn họ là chuyện gì?”

Vương Châu nói: “Nghe nói là bố của Vương Hoàng Minh đã tìm người đưa Hứa Đình Hùng ra. "Những người này sáng sớm đã chạy đến phá, nắng nặc nhất định phải để Chủ tịch Thanh Mây nhìn thấy họ." “Chủ tịch Thanh Mây thông báo, không cho bọn họ lên lầu!” “Anh Lâm, anh lên trước đi, ở đây giao cho tôi là được.

Lâm Mạc Huy bây giờ mới hiểu được tình huống, thì ra là do Tổng giám đốc Vương giở trò sau lưng.

Anh liếc nhìn Hứa Đình Hùng thật sâu: “Bố mẹ, con nhắc nhở hai người một câu. “Việc riêng quan trọng của hai người, muốn tiền, muốn xe, muốn nhà, con đều sẽ không từ chối bao giờ." “Vì những thứ ấy đều là vật ngoài thân, con không quan tâm. “Vậy mà bây giờ hai người lại đang chạm đến ranh giới của con!" “Việc gì liên quan đến Thanh Mây con tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

Nói xong, Lâm Mạc Huy trực tiếp quay người đi lên lầu.

Hứa Đình Hùng nổi giận: “Con mẹ nó, cậu nói chuyện với ai đó?" “Cậu hù doạ ai cơ?” “Cậu tính toán vậy sao!” “Cậu chính là một con chó mà nhà họ

Hứa chúng tôi nuôi dưỡng!” "Vậy mà cũng dám phản bội chủ?" “Có phải hay không đã quên chúng tôi nuôi cậu mấy năm nay như thế nào?” “Khốn kiếp, súc sinh không có giáo dục, con sói mắt trắng vong ơn phụ nghĩa! “Tôi cho cậu biết, lần này cậu bất hoà với Thanh Mây cũng không ly hôn được!" “Cậu đã đánh Vương Hoàng Minh, nhà họ Vương sẽ không tha thứ cho cậu!” “Hai người chết đi!” Mời bạn đọc tr uyện tại Truyện 88.net

Ba người còn lại cũng gào thét không ngừng, Hứa Thanh Tuyết và Phương Như Nguyệt bây giờ cứ như hai người đàn bà chanh chua ra sức chửi bởi.

Chỉ tiếc, ngay cả đầu Lâm Mạc Huy cũng không quay lại nhìn bọn họ.

Vương Châu mang người đến ngăn những người này ở bên ngoài, sau đó giống như xem náo nhiệt mà nhìn họ.

Mấy người Hứa Đình Hùng la đến cổ họng khàn đặc rồi cũng vô dụng.

Lâm Mạc Huy đi vào văn phòng thì thấy Hứa Thanh Mây đang đứng ở cửa sổ nhìn tình hình ở dưới.

Vành mắt cô sưng đỏ, thật ra cô cũng đau lòng bố mẹ mình nhưng cô vẫn luôn cố chịu trong lòng, tất cả chỉ muốn cho họ một bài học!

Chỉ là cô không nghĩ tới việc Hứa Đình Hùng bị bắt đi ngày hôm qua không khiến ông ta bớt lại mà còn làm mọi việc trầm trọng hơn!

Nhìn thấy Lâm Mạc Huy đang lại gần, Hứa Thanh Mây thở dài: "Lâm Mạc Huy, vừa rồi họ đang mắng anh à?” “Anh nói xem, em có nên nhường công ty này cho họ, sau đó đoạn tuyệt quan hệ với họ không?"

Lâm Mạc Huy nhìn Hứa Thanh Mây, anh nhìn ra được sự khó chịu trong lòng của cô.

Dù sao đó cũng là bố mẹ cô, cô làm sao lại cam lòng chứ, cô thật sự đã bị ép đến không ổn lắm.

Lâm Mạc Huy nắm chặt nắm đấm nói khẽ: “Em đừng lo lắng. “Chuyện này để anh giải quyết!”

Lâm Mạc Huy nói giải quyết nhưng không phải là tìm Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt bọn họ. Mấy người đó đều là người thân của Hứa Thanh Mây, anh cũng không biết nên làm sao với họ.

Nhưng mà, nhà họ Vương không giống vậy.

Chuyện này là do nhà họ Vương làm ra, chỉ cần giải quyết nhà họ Vương thì chuyện này coi như xong.

Tuy nhiên, Lâm Mạc Huy còn chưa kịp tìm thì Vương Hoàng Minh đã tìm anh.

Lâm Mạc Huy vừa về thì đã thấy trong bệnh viện có mấy người, người cầm đầu chính là Vương Hoàng Minh. Anh ta đeo băng, trên mặt tràn đầy sự ngạo mạn.

Thấy Lâm Mạc Huy đang đến gần, anh ta cười lạnh một tiếng: “Thế nào, tới làm việc?” “Tôi còn tưởng rằng anh bận chạy án nữa nha!” “Còn nhớ tôi chứ?"

Lâm Mạc Huy sắc mặt lạnh như băng: “Anh đến đây làm gì?”

Vương Hoàng Minh cười ha ha: "Làm gì?” “Nó hỏi tôi đến làm gì kìa?" “Các anh em, đã như vậy mà nó còn không biết tôi đến làm gì!”

Những người xung quanh cũng cười theo. Vương Hoàng Minh đột nhiên đứng lên, đẩy cái bàn máy tính ngã xuống mặt đất, anh ta chỉ thẳng vào mặt của Lâm Mạc Huy mắng: “Đĩ mẹ mày!" “Ông đây đã lớn trừng này còn không có người dám đụng đến một sợi tóc gáy của ông!” “Anh nghĩ anh là thứ gì mà dám đánh ông đây?” “Con mẹ nó chứ không đánh chết anh thì ông đây sau này sao có thể tiếp tục lăn lộn đây!”

Những người xung quanh cũng đều ồn ào: “Ngay cả anh em chúng tôi còn chưa dám đụng, con mẹ nó anh chính là muốn chết." “Anh cũng không đi hỏi thăm chút xem thực lực của anh em chúng tôi. Mặt anh em chúng tôi ai là người có thể đụng?” “Vậy nói cho anh biết này, tuỳ tiện lôi ra một người trong đám chúng tôi đã có thể mua mấy cái Hưng Thịnh!” “Những người thừa kế thập đại gia tộc cũng chính là anh em chúng tôi!” “Anh nghĩ cái chó chết gì mà dám đụng đến chúng tôi?” “Anh muốn dựa vào sức của mình anh để đấu với tất cả những tên giàu có ở thành phố Hải Tân này à?”

Những tên nhà giàu ở đây ngang ngược càn rỡ, cả đám người tức giận mắng không ngừng, chỉ chỉ trỏ trỏ Lâm Mạc Huy, ngạo mạn vô cùng.

Lâm Mạc Huy vẫn bình tĩnh, chờ đám người nói xong thì mới chầm chậm ung dung nói: “Nói xong chưa?" "Nói xong thì bắt đầu đi!” “Mấy người đến đây chắc không phải chỉ muốn cãi vã với tôi chứ?"

Những tên nhà giàu này lập tức ngơ ngẩn cả người.

Bọn họ còn tưởng rằng nếu nói ra thân phận của mình sẽ khiến Lâm Mạc Huy sợ run rẩy, rồi sẽ quỳ trên mặt đất dập đầu với họ xin tha thứ.


Sau đó bọn họ sẽ giẫm lên đầu Lâm Mạc Huy, hành hạ anh một trận rồi để anh cút xéo luôn, rời khỏi Hứa Thanh Mây.

Ai lại đoán được, Lâm Mạc Huy không chỉ không có chút nào kinh hoảng, ngược lại còn vội vã kêu bọn họ động thủ?

Đây là điên rồi?

Một tên nhà giàu trừng mắt liếc Lâm Mạc

Huy: "Mẹ kiếp khốn kiếp, đây là bản thân anh muốn chết, đừng có trách ông đây đấy!” “Cho tôi giết nó!”

Tên này mắng một tiếng, sau đó trực tiếp vung quyền hướng về phía Lâm Mạc Huy.

Lâm Mạc Huy không chút khách khí, anh trở tay chế trụ cánh tay của tên đó, một quyền nện vào khuỷu tay tên đó. Chỉ nghe rắc một tiếng, tên nhà giàu đó gãy cả xương, đau đến quỳ trên mặt đất dốc sức gào rút. Vậy mà Lâm Mạc Huy vẫn không ngừng, anh đá một cước nữa vào mặt tên đó. Ngay lập tức, xương mũi của tên nhà giàu đó gãy, miệng mũi chảy máu, nức nở không phát ra âm thanh gì.

Mấy người khác thấy thế đều nổi giận lên. “Con mẹ nó anh còn dám phản kháng!” “Giết chết nó!” “Mẹ kiếp, giết! Giết chết nó!”

Mọi người tức giận mắng, thậm chí có hai tên từ trên người móc ra cây đạo, hùng hổ xông đến Lâm Mạc Huy.

Mặt Lâm Mạc Huy lúc này lộ ra hàn quang, anh đi đến phía trước một bước, Thiếp Sơn Khảo đâm vào trước ngực tên kia.

Người này bị bay ra ngoài, một mực đâm vào người khác, hai người cùng bị đâm lên trên tường, rồi mới dừng lại.

Mà lần này cũng làm cho hai tên kia gãy xương nhiều chỗ, nằm trên mặt đất bò dậy không nổi.

Đây cũng là do Lâm Mạc Huy đã nương tay, không thì lần này đã đủ để hai tên kia chết hẳn đi!