Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 360: Đây là ý của bố mę






Vương Hoàng Minh tức giận rống lên một hồi liền phẫn nộ mà rời khỏi.

Ba người Hứa Đình Hùng sững sờ ngay tại chỗ.

Bọn họ vốn cho rằng Vương Hoàng Minh và Hứa Thanh Mây có thể nói chuyện êm ấm với nhau, vì thế bọn họ mới qua đây định xem xem có tin tốt lành nào không.

Ai mà ngờ được cuối cùng lại thành ra nông nỗi này.

Vương Hoàng Minh lại bị đánh thành bộ dạng này, đây rốt cuộc là chuyện gì đây? Lúc này, bọn họ nhìn thấy Lâm Mạc Huy đang đứng trước cửa, mặt liền biến sắc. “Lâm Mạc Huy, đây rốt cuộc là chuyện gì hả?" “Anh giải thích cho tôi!” Hứa Đình Hùng tức giận rống lên.

Vẻ mặt Lâm Mạc Huy lạnh như băng, ngay cả một ánh nhìn anh cũng không muốn nhìn ông ta.

Tuy rằng anh không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng thấy Hứa Đình Hùng bọn họ quen biết với Vương Hoàng Minh thì đã nói lên tất cả.

Ngày thường người nhà họ Hứa đối với anh thế nào, anh cũng không quan tâm.

Anh yêu Hứa Thanh Mây, anh có thể bao dung tất cả những khuyết điểm của người nhà cô.


Tiền bạc đều là vật ngoài thân, anh sẽ không đi tranh đoạt, người nhà họ Hứa muốn tranh muốn giành thì cứ cho họ là được.

Anh có y thuật như thế trong tay, bao nhiêu tiền mà anh chẳng kiếm được?

Nhưng chuyện lần này đã phạm đến giới hạn cuối cùng của anh.

Hứa Đình Hùng, bọn họ ấy thế mà lại kiếm một người đàn ông như thế qua đây, thiếu chút nữa đã làm nhục Hứa Thanh Mây, đây thật sự đã đụng chạm đến điểm yếu cũng như sự nhẫn nhịn cuối cùng của anh dành cho người nhà họ Hứa, làm sao Lâm Mạc Huy có thể còn khách sáo đối với họ chú?

Hứa Thanh Mây lại càng phẫn nộ hơn, cô lớn tiếng hét: “Bố còn có mặt mũi mà hỏi chuyện gì ư?” “Đây là đối tượng hợp tác làm ăn mà bố nói sao?" “Con trai của đối tượng hợp tác của bố lại to gan đến mức chạy tới phòng làm việc làm loạn, sàm sỡ con!” “Hứa Đình Hùng, bố có phải bị điên rồi không?"

Hứa Đình Hùng đã phẫn nộ đến đỉnh điểm, cô trực tiếp gọi ra cả họ lẫn tên của bố mình.

Chuyện ngày hôm nay cũng thật sự khiến cô sắp điên mất

Hứa Đình Hùng sững sở, đây cũng là lần đầu tiên Hứa Thanh Mây đối xử với ông ta như thế.

Nói thật, khi sự ngoan cổ, bất chấp tất cả của Hứa Thanh Mây nổi lên, Hứa Đình Hùng cũng có chút hoang mang lo sợ.

Ông ta lập tức nói: “Bố... bố không biết chuyện này.” "Cậu ta nói đến đây nói chuyện bàn bạc với con, ai... ai mà ngờ được cậu ấy lại làm ra chuyện này chứ?"

Hứa Thanh Tuyết từ tốn nói: “Chị à, ở đây có phải có chút hiểu lầm không?" “Cậu Vương là người từng du học ở nước ngoài về, đôi khi đối với người khác có chút nhiệt tình, đây là chuyện rất bình thường thôi. “Chị xem mấy người nước ngoài khi chào hỏi nhau, không phải hôn lên má thì là ôm lấy nhau, đây cũng là chuyện thường thôi.” “Người ta có lễ nghi, chị đừng đánh đồng lễ nghi ấy với sàm sỡ được không?"

Phương Như Nguyệt lập tức gật đầu phụ theo: “Đúng đấy, Thanh Mây, là con phản ứng quá khích rồi phải không?” “Cậu Vương dù sao cũng là sinh viên loại giỏi của đại học Đông Âu, là người có chất lượng giáo dục rất tốt!” “Tại sao con lại nói người ta như thế?" “Còn cậu, Lâm Mạc Huy, cậu lại là chuyện gì đây?” “Cậu không hỏi rõ ràng đầu đuôi câu chuyện đã ra tay đánh người ta thành bộ dạng này?” “Cậu là mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ sao?" “Ra tay nặng như thế?"

Sắc mặt Hứa Đình Hùng dữ tợn, nghiến chặt răng nói: “Cậu dám ở công ty đánh người?” “Lâm Mạc Huy, cậu thật quá đáng!” “Tôi tuyệt đối không nhẫn nhịn chuyện này đâu!” “Thanh Tuyết, báo công an, bắt lấy anh ta cho bố!”

Hứa Thanh Tuyết liền nhanh chóng lấy điện thoại ra và vui vẻ mà gọi cho công an. Hứa Thanh Mây lập tức bắt lấy điện thoại của cô, trực tiếp ném xuống đất, chiếc điện thoại vỡ nát ra từng mảnh. "Hứa Thanh Tuyết, cô cút ra ngoài cho tôi!” “Cô dám bước vào công ty tôi thêm một bước, tôi sẽ để bảo vệ đánh gãy chân cô” Hứa Thanh Mây tức giận mà hét lên. Hứa Thanh Tuyết liền bĩu môi: “Chị chị có ý gì đây?” “Em là em gái ruột thịt của chị, sao chị có thể đối xử với em như thế?" “Sao đây, sản nghiệp của nhà chúng ta, chẳng lẽ chị sợ em sẽ cướp cổ phần của chị sao?" "Ây da, câu nói đó đúng là thật đấy “Cái gì mà tình thân ruột thịt, tình bạn bè hữu nghị, tất cả chỉ là hư ảo trước sức mạnh của lợi ích mà thôi.”

Mọi người xung quanh bắt đầu thấp giọng bàn tán xôn xao, dường như trước mắt họ là một thước phim lớn về tranh chấp tài sán.

Khuôn mặt Hứa Đình Hùng chợt lạnh: “Thanh Mây, con quá đáng rồi đấy!” “Thanh Tuyết đến công ty ư?” “Đây là công ty của nhà họ Hứa chúng ta, chỉ cần là người nhà họ Hứa đều có tư cách đến đây! “Bọn ta là bố mẹ của con!” Hứa Thanh Mây: “Vì thế nên hai người tìm người đến sàm sỡ con sao?" “Vì ước muốn có được cuộc sống giàu sang sung sướng của các người, vì để con có thể gả vào nhà giàu, thực hiện ước mơ giàu sang của các người nên chuyện gì các người cũng có thể làm được đúng không?” đi!" “Các người thật khiến tôi buồn nôn!” “Cút, tất cả các người cút hết cho tôi, cút

Đến cuối cùng, Hứa Thanh Mây hoàn toàn hét thất thanh trong tuyệt vọng.

Nhưng mà, ba người Hứa Đình Hùng không hề động đậy. đi!" “Chị dựa vào cái gì mà kêu chúng tôi cút "Đây là sản nghiệp của nhà họ Hứa, không phải do một mình chị làm chủ! “Chúng tôi muốn ở thì ở, đi thì đi, chị quản không được!"

Hứa Thanh Tuyết lớn tiếng nói. Hứa Thanh Mây phẫn nộ mà nói: “Bảo vệ Bảo vệ “Đem bọn họ ném ra ngoài hết cho tôi!”

Thế nhưng, cô đã la hét nửa ngày trời nhưng vẫn không có bất kì nhân viên bảo vệ nào đến phòng làm việc của cô.

Hứa Thanh Tuyết cười lạnh: "Chị, không cần gọi nữa!" “Đôi mắt của mọi người xung quanh vẫn còn sáng đấy!” “Những chuyện chị làm không được lòng người, ngay cả nhân viên bảo vệ cũng không phục chị, đấy là điều vô cùng bình thường thôi!"

Hứa Thanh Mây rất tức giận, cô thật sự không ngờ bản thân lại bị mất quyền kiểm soát công ty.

Nhưng chính lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới một giọng nói: “Tổng giám đốc

Hứa, anh Lâm, có chuyện gì thế?”

Mọi người vừa quay đầu lại thì nhìn thấy anh Hồi đem theo một đám người đang hung hãng xông vào.

Nhìn vào cảnh tượng trước mặt, ba người Hứa Đình Hùng liền hoảng sợ.

Thế nhưng, bọn họ vẫn cố gắng đứng hiên ngang.

Dù sao đi nữa, Hứa Thanh Mây cũng là người thân của họ, bọn họ thật sự không tin anh Hổ dám làm gì mình!

Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: “Đi đến phòng bảo vệ, đem đám người bảo vệ đó đến đây.”

Anh Hổ vẫy vẫy tay, bọn anh em bên cạnh liền lập tức chạy đi.

Không lâu sau đó, tám nhân viên bảo vệ của công ty bị đem đến phòng làm việc của Hứa Thanh Mây.

Đội trưởng đội bảo an là một người trạc hai ba mươi tuổi, mặt mày hung dữ. “Tổng giám đốc Hứa tìm chúng tôi có chuyện gì?"

Đội trưởng cất tiếng hỏi. Hứa Thanh Mây nóng giận nói: “Tôi hỏi anh, vừa nãy các người đang làm gì?" “Tôi gọi bảo vệ từ nãy giờ nhưng các người đang làm gì?"

Đội trưởng thoáng nhìn Hứa Đình Hùng: “Tổng giám đốc Hứa, chuyện này không thể trách chúng tôi được.” “Là ông Hứa tìm chúng tôi tán gẫu ở phòng bảo vệ, còn nói là hai người trên đây chỉ là đang đùa giỡn với nhau, bảo chúng tôi không cần phải quan tâm.”


Mặt Hứa Thanh Máy liền biến sắc, lúc này đã hoàn toàn chứng minh chính bố mẹ cô là người đã chủ đạo màn kịch này.

Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt không phục liền nói: "Không sai, là bố mẹ nói.” “Mẹ biết khi con nhìn thấy cậu Vương chắc chắn sẽ gọi bảo vệ đuổi cậu ấy ra “Mẹ cũng chỉ là muốn tạo cơ hội để hai đứa giao lưu, tìm hiểu về nhau nhiều hơn, rồi từ từ con cũng sẽ phát hiện ra cậu ấy là một đứa trẻ không tồi."

Hứa Thanh Mây tức giận đến hốc mắt cũng bắt đầu ửng đó, bố mẹ như thế này thật sự khiến cô sắp sụp đổ mất.

Lâm Mạc Huy lạnh lùng hỏi: "Vậy khi nãy bọn người Hứa Thanh Tuyết cũng qua đây rồi, Tổng giám đốc Hứa gọi bảo vệ, tại sao các người không đến?”

Tên đội trưởng ấy liếc xéo anh bằng một ánh nhìn khinh bỉ, rồi cũng chẳng thèm trả lời câu hỏi của anh.

Anh Hổ thấy thế liền chạy lên túm lấy cổ tên đội trưởng kia và nói: “Mày không nghe anh Lâm đang hỏi mày hả, trả lời đi!”

Đội trưởng túm ngược lại cổ anh Hổ: “Mày đang nói chuyện với ai đấy!”

Hành động này của anh ta khiến đám người bên cạnh anh Hổ lập tức xông lên, trực tiếp đè tên đội trưởng kia xuống. "Khốn nạn tụi bây, còn dám động tay động chân!" “Đánh cho tao!”

Tên đội trưởng bảo vệ hét lên một tiếng, những tên bảo vệ còn lại liền vây vào cuộc chiến.

Anh Hổ nổi điên: “Khốn nạn!” “Dám đánh nhau với tao?" “Anh em lên hết cho tôi!”

Một câu nói của anh, mười mấy người từ bên trong hung hăng chạy vào khiến đám nhân viên trong công ty sẽ chết khiếp, nhanh chóng lui ra chỗ khác. “Tạm dừng công việc, ra ngoài đợi đi.” “Chuyện hôm nay xử lý xong, các người mới đi vào!”

Anh Hổ vẫy tay.

Đám nhân viên hoảng sợ bỏ chạy, nhưng vẫn trốn trước cửa, lặng lẽ quan sát tình hình bên trong.