Tên Phùng Béo này sẵn sàng chi ra ba mươi sáu triệu, năm trăm nghìn đồng để kết bạn, cũng đủ để thấy được thành ý của ông ta.
Hơn nữa, ông ta có thể ngồi bên cạnh Lâm Chiêu, hai người còn cười cười nói nói, điều này đủ để thấy thân phận của người này không hề đơn giản.
Rất nhiều người kiểu như này, muốn trèo cao nhưng không lên được, bây giờ họ lại thật lòng muốn kết bạn với Lâm Mạc Huy như vậy.
Nếu để người ngoài biết, đoán không chừng sẽ lại là một phen chấn động.
Lâm Mạc Huy liếc nhìn Phùng Béo, khẽ cười: " Năm trăm hai mươi lăm triệu đồng?" "Ông cho không tôi nhé?"
Vừa dứt lời, mấy người trong phòng đều sửng sốt.
Hạ Vũ Tuyết cũng bối rối, thì thào nói: "Anh Lâm, đây là bạn của bố nuôi tôi, anh... anh cho ông ấy chút mặt mũi chứ." "Số tiền này, để lát nữa tôi sẽ nhờ ông nội tôi gom giúp anh số tiền này..."
Lâm Mạc Huy lắc đầu, khẽ cười: "Tôi chỉ nói đùa thôi!" Phùng Béo ngay lập tức bật cười ha ha: "Ồ, cậu Lâm thật đúng là hài hước mà." "Tôi thích kết bạn với những thanh niên tài năng như cậu Lâm đây!" "Như vậy đi, để tôi hạ giá thêm một nấc nữa, bốn trăm năm mươi lăm triệu đồng là được!"
Lâm Mạc Huy nói nhỏ: "Tiền cũng không cần thiết." "Ông Phùng, tôi có thể lấy cái lò luyện đan này, ông không cần cho tôi tiền!"
Phùng Béo còn tưởng rằng Lâm Mạc Huy đang nói đùa, cười ha hạ nói: "Ồ, cậu Lâm, cậu thật là hài hước đấy."
Lâm Mạc Huy: "Những gì tôi nói đều là sự thật."
Phùng Béo nhìn Lâm Mạc Huy, thấy dáng vẻ của anh thật sự không giống như đang nói đùa, sắc mặt ngay lập tức trở nên u ám. "Cậu Lâm, Phùng Mỗ thật sự thật lòng chân thành muốn làm bạn với cậu." "Nhưng dù sao đây cũng là đồ vật hơn ba trăm năm mươi triệu. Một chút tiền mà cậu cũng không đưa, e rằng điều này không chính đáng, đúng không?"
Lâm Chiêu cũng cau mày nói: "Quy tắc của trại Ngô, cậu đấu giá đến cuối cùng, nhất định phải trả tiền." "Lâm Mạc Huy, cậu là bạn của Vũ Tuyết, tôi sẽ nể mặt cậu." "Thế nhưng, không có nghĩa là cậu có thể làm ẩu làm càn!"
Lâm Mạc Huy cười tủm tỉm: "Tôi không có làm ẩu làm càn." "Những gì tôi đang nói là sự thật." "Phùng Béo, tôi không cần tiền của ông, ông cứ cho tôi lò luyện đan này là được!"
Phùng Béo khó chịu: "Cậu dựa vào cái gì mà đòi tiền của tôi?" "Bây giờ cậu muốn đồ của tôi, lại còn muốn tôi đưa tiền cho cậu sao?" "Làm gì có kiểu lý lẽ như vậy!"
Lâm Mạc Huy chậm rãi ung dung nói: "Phùng Béo, ông không phải loại người thiếu tiền." "Ba trăm năm mươi triệu hay bảy trăm triệu, đối với ông mà nói, không có bao nhiêu. "Vì chút tiền ấy, ông lại đem một chiếc kim cương chử có thể kéo dài tuổi thọ ra đấu giá, ha ha, rốt cuộc là vì cái gì, trong lòng ông phải rõ nhất chứ?"
Sắc mặt của Phùng Béo hơi thay đổi, lập tức nói: "Gần đây tôi có một vài công việc kinh doanh, không có đủ vốn lưu động trong tay, vì vậy tôi cần một chút tiền." "Nếu không thì tôi sẽ không bán đấu giá chiếc kim cương chử này đâu!"
Lâm Mạc Huy cười khẩy: "Phùng Béo, người quang minh chính đại thì tâm địa cũng ngay thẳng không nói lời quanh co vòng vèo." "Nếu tôi đoán không nhầm thì gần đây trong gia đình ông có vài người đã chết một cách kỳ lạ." "Không chỉ có như vậy, ngay cả chính bản thân ông cũng mắc bệnh kỳ lạ." "Mỗi đêm sau mười giờ tối, cả người lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu bất thường, trằn trọc không thể nào ngủ được." "Những người đã chết trong gia đình ông trước khi chết cũng ở trong tính trạng như vậy đúng không?"
Sắc mặt Phùng Béo đột nhiên thay đổi, ông ta trợn to hai mắt nhìn Lâm Mạc Huy: "Cậu... làm sao cậu lại biết?"
Lâm Mạc Huy cười khẩu: "Tôi không chỉ biết mà tôi còn biết rõ chuyện gì đang xảy ra." "Nếu như không phải vì chuyện này, ông cũng sẽ không bán cái kim cương chử này!" "Bây giờ, chiếc kim cương chử này đối với ông mà nói không phải là bảo bối trấn an, mà là củ khoai nóng (hình ảnh ẩn dụ chỉ việc khó giải quyết giống như cầm trong tay một củ khoai lang nóng, cầm không được mà bỏ cũng không xong) có thể đe dọa đến tính mạng của ông bất cứ lúc nào". "Hiện tại ông chỉ muốn lấy thứ này ra để bảo vệ tính mạng của mình"
Sắc mặt của Phùng Béo tái nhợt: "Cậu Lâm, cậu... rốt cuộc cậu là thần thánh ở phương nào?" "Làm thế nào mà cậu lại biết chuyện của nhà tôi?"
Vẻ mặt của Lâm Chiêu không tin: "Phùng Béo, có chuyện gì vậy?" "Chiếc kim cương chử này có vấn đề gì sao?" "Ông đem tới chỗ tôi bán đấu giá, có phải là muốn hại tôi hay không?"
Sắc mặt của Phùng Béo tái nhợt, thở dài: "Ông Chiêu, tôi... tôi thật sự không có ý muốn hại ông." "Chiếc kim cương chử này, tôi lấy được vào mười mấy năm trước, thực sự là có thể kéo dài tuổi thọ, hiệu quả rất tốt." “Thế nhưng, gần đây nhà tôi liên tiếp xảy ra những chuyện này, nên tôi đã đi tìm một thấy bói toán." "Thầy nói, vận mệnh mấy năm nay của tôi giảm sút là do chiếc kim cương chử này tương khắc với tôi. Cho nên, nhất định tôi phải bán chiếc kim cương chử này đi." "Thứ nhất có thể bảo toàn tính mạng, và thứ hai, cũng có thể bảo vệ vận mệnh" "Thật ra, chiếc kim cương chử này không có vấn đề gì, vấn đề là vận mệnh của cá nhân của tôi thôi!"
Lâm Chiêu bán tín bán nghi.
Lâm Mạc Huy cười tủm tỉm: "Phương Béo, thầy mà ông tìm khá là có năng lực." "Ít nhất, ông ta có thể nhìn ra vấn đề nằm ở cái kim cương chử này." "Thế nhưng mà, nó không liên quan gì đến vận mệnh cả!"
Phùng Béo kinh ngạc: "Nếu như có liên quan đến chiếc kim cương chử này, vậy tại sao lại không liên quan gì đến vận mệnh?"
Lâm Mạc Huy nói khẽ: "Trong vòng ba tháng gần đây, ông có mua sản phẩm nào làm từ ngà voi không?"
Phùng Béo suy nghĩ một chút: "Có, tôi có mua mấy cái chén ngà voi, có chuyện gì sao?"
Lâm Mạc Huy nói: "Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, có phải sau khi mang những cái chén ngà voi về nhà thì mới xảy ra những chuyện này hay không."
Phùng Béo kêu lên: "Ôi trời, cậu không nói thì tôi cũng không xem xét đến phương diện này đâu." "Thật sự là như vậy đấy. Kể từ sau khi mang những chiếc cốc được kia về nhà, trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện." "Cậu Lâm, ý của cậu là, vấn đề xuất phát từ những cái chén kia?"
Lâm Mạc Huy lắc đầu: "Cái chén không có vấn đề!"
Phùng Béo: "Vậy vẫn là chiếc kim cương chử này có vấn đề?"
Lâm Mạc Huy lại lắc đầu: "kim cương chử cũng không có vấn đề!"
Phùng Béo ngẩn ra: "Rốt cuộc vấn đề là cái gì?"
Lâm Mạc Huy cười tủm tỉm: "Vấn đề là đặt mấy cái chén và chiếc kim cương chử cùng một chỗ."
Phùng Béo trợn tròn mắt: "Tại sao?"
Lâm Mạc Huy nói: "Chiếc kim cương chử mà ông nhắc tới thực ra không phải là kim cương chử, mà là một cái lò luyện đan, chuyên dùng để luyện đan cho con người." "Một thầy luyện đan ngày xưa đã sử dụng một số loại thuốc kỳ lạ." "Lò luyện đan này còn lưu lại mùi thuốc trước đó." "Trong những trường hợp bình thường, mùi hương của những viên đan dược này quả thực có thể chữa khỏi bệnh tật và kéo dài tuổi thọ." "Tuy nhiên, loại đan dược còn sót lại từ lò luyện đan này tương khắc với ngà voi." "Nếu trong nhà có các sản phẩm làm từ ngà voi, mùi của đan dược này sẽ trở thành chất độc có thể gây chết người." "Bất cứ ai đã sử dụng chiếc chén ngà voi đó sẽ đều bị nhiễm loại độc này." "Cho dù ông đến bệnh viện nào cũng không thể kiểm tra ra, cuối cùng là chết một cách kì lạ!"
Phùng Béo trợn tròn mắt, há hốc mồm, run rẩy nói: "Chuyện này... Đây là thật sao?" "Cậu Lâm, thật sự là như vậy sao?"
Lâm Chiêu cũng nghi ngờ hỏi: "Cậu Lâm, cậu hiểu y thuật sao?"
Hạ Vũ Tuyết lập tức nói: "Anh Lâm không chỉ biết y thuật, hiện tại anh ấy còn là thần y số một trong sáu tỉnh!" "Lữ Tứ Đẳng, mấy ông thấy chưa!" "Ông ta thua dưới tay anh Lâm nên mới có thể kính trọng anh Lâm như vậy!"
Lâm Chiêu và Phùng Béo bốn mắt nhìn nhau, họ vốn dĩ cũng đang nghi ngờ làm thế nào một kẻ kiêu ngạo như Lữ Tử Đằng lại có thể kính trọng một người trẻ tuổi như vậy.
Bây giờ, cuối cùng cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Phùng Béo cũng thật là nhanh trí, lập tức nói: "Lâm thần ý, cứu sống tôi rồi!" "Tôi sẽ cho cậu chiếc lò luyện đan này, mặc kệ là bao nhiêu tiền, tôi... tôi đều cho ngài." "Cầu xin ngài mau cứu giúp tôi, còn cả đứa con trai nhỏ tội nghiệp của tôi nữa." "Thắng bé... tình trạng của thằng bé nghiêm trọng hơn tôi, tôi sợ thắng bé sẽ không trụ được thêm bao lâu nữa..."
Lâm Mạc Huy gật đầu nói: "Ta đã nói rồi ông vẫn là rất thành tâm." "Cho nên, tôi không cần tiền, ông chỉ cần cho ta lò luyện đan là được, coi như là tiền thăm khám bệnh." "Thu được tiền khám bệnh của ông xong, nhất định tôi sẽ cứu ông và thằng bé!"
Phùng Béo vui mừng khôn xiết, đồng thời cuối cùng ông ta cũng hiểu tận gốc ý của Lâm Mạc Huy vừa mới nói: