Ông cụ nói xong, run run móc trong túi ra một xấp tiền. Hạ Vũ Tuyết liếc nhìn, cau mày, số tiền trong tay ông cụ không phải là ít.
Hai con người này, cũng không phải là đến bước đường cùng, thậm chí còn giở cái trò lừa tiền này, nó chỉ khiến cô càng thêm khinh thường người đàn ông kia.
Đúng lúc này, người đàn ông đột nhiên ra tay, một bên ôm lấy ông cụ. “Bố, bố làm cái gì vậy?" "Tại sao chúng ta lại phải chịu mất tiền chứ!" "Con... con có làm gì đâu?" "Cô ta nói con lừa tiền thì là con lừa tiền
Người đàn ông lớn giọng nói. à?"
Hạ Vũ Tuyết khó chịu: "Anh còn dám nói là anh không lừa tiền à?" "Tôi nói cho anh biết, trong cửa hàng này có camera giám sát, muốn thì chúng ta lấy ra xem xem!" "Hay là, tôi nên gọi điện trực tiếp cho cảnh sát và để cảnh sát giải quyết sự việc này?"
Người đàn ông liền im lặng, cúi đầu không dám nói gì.
Nhìn thấy tình cảnh này, ông lão liền hiểu rõ sự tình.
Ông đau lòng chỉ vào người đàn ông: "Con... con thật sự khiến bố thất vọng!" "Sao tôi lại nuôi dạy ra một đứa nhỏ như thế này chứ!" "Này, cô gái, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi." "Tôi có tiền, tôi sẽ bồi thường cho cô, tôi sẽ thay nó bồi thường cho cô...
Ông cụ run rẩy lấy tiền ra, nhưng bị người đàn ông ngăn lại: "Bố, không thể đưa cho cô ta số tiền này được!" "Đây là tiền để cứu mạng bố mà!"
Ông cụ rất tức giận: "Nếu tiền cứu mạng của bố là do con từng chút từng chút một đi lừa người ta thế này, bố... bố thà chết đi cho rồi!"
Ông cụ nói xong liền ném đống tiền đó xuống, tức giận hằm hằm bỏ chạy.
Người đàn ông vội vàng nhặt số tiền vương vãi trên sàn nhà lên.
Hạ Vũ Tuyết vẻ mặt khinh thường: "Loại người như anh thật không có lương tâm!" "Anh xem anh đã khiến cho bố của anh tức giận tới mức nào rồi!" "Anh còn mặt mũi nào ở đây nhặt tiền?"
Người đàn ông không nói tiếng nào, sau khi nhặt hết tiền lên thậm chí còn ngồi xuống, tiếp tục ăn mì.
Hạ Vũ Tuyết lại càng khó chịu hơn, chỉ tay vào người đàn ông và chửi thề.
Cho đến khi cô hét lên gọi cảnh sát, Lâm Mạc Huycuối cùng cũng bước tới ngăn cô lại. "Được rồi, chuyện nhỏ thế này thôi bỏ qua
Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói. di!"
Hạ Vũ Tuyết nổi nóng: "Lâm Mạc Huy Huy, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?" “Đây mà là chuyện nhỏ ư?" "Anh... trước đây anh đâu có như thế này!" "Hừ, nếu chuyện liên quan đến những người xung quanh anh, anh sẽ can thiệp đến cùng. Còn nếu không liên quan đến những người xung quanh anh thì anh liền không quan tâm!" "Tôi thật sự đã nhìn lầm anh rồi. Uống công tôi nghĩ rằng anh là đại anh hùng hảo hán chính trực. Làm sao anh lại có thể ích kỷ đến như vậy?"
Mọi người xung quanh cũng xì xào bàn tán: "Cô gái này, thật sự là một người con gái coi trọng nghĩa khít" "Còn không phải sao, có mấy cô gái dám làm như cô ấy đâu." "Tên Lâm Mạc Huynày hoàn toàn không xứng với cô ấy!" "Không có tinh thần trách nhiệm gì cả, thể loại đàn ông gì thể không biết!"
Mọi người liên tục chế nhạo, họ ước rằng Hạ Vũ Tuyết sẽ đá người đàn ông Lâm Mạc Huynày đi.
Lâm Mạc Huy cũng không thèm quan tâm, xua tay nói: "Được rồi, ăn xong chưa?" "Ăn xong rồi, trở về làm việc thôi!"
Hạ Vũ Tuyết nhìn người đàn ông kia còn đang ăn mì một cách ngon lành, càng thêm khó chịu: "Không được, hôm nay tôi nhất định phải giải quyết chuyện này cho rõ ràng!" "Bố của anh đi rồi, anh còn mặt mũi ở đây ăn à?" "Anh không còn là con người nữa rồi!" "Loại người như anh nên đi tù thì hơn!" "Tôi sẽ gọi cảnh sát ngay bây giờ!"
Hạ Vũ Tuyết hùng hổ quay số, chuẩn bị gọi cảnh sát.
Lâm Mạc Huy rốt cuộc không nhịn nổi nữa liền giật điện thoại di động từ tay cô ấy "Cô đừng làm loạn nữa!"
Hã Vũ Tuyết vô cùng tức giận: "Lâm Mạc Huy Huy, tại sao anh lại là người như thế này chứ?" "Bản thân anh không quan tâm, anh cũng không để cho người khác can thiệp. Trong anh còn có chút đạo lý nào không?"
Lâm Mạc Huy liếc cô ấy một cái rồi trịnh trọng nói: "Hạ Vũ Tuyết, cô thực sự cho rằng những gì cô nhìn thấy là chính xác sao?" "Trên đời này có những chuyện không phải lúc nào cũng trắng đen rạch ròi." "Có một số chuyện, nếu cô không biết nguyên nhân sâu xa trong nó thì cô không đủ tư cách đánh giá người khác!"
Hạ Vũ Tuyết không phục: "Lâm Mạc Huy, anh nói tôi thấy không đúng, Vậy anh nói cho tôi biết, tôi đã sai ở đâu?" "Tôi không th nồi. Tôi đã bắt được một kẻ lừa đảo. Điều này có gì sai ư?"
Lâm Mạc Huy liếc nhìn Hạ Vũ Tuyết, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh người đàn ông. Dù bị bao nhiêu người xung quanh xúc phạm, người đàn ông bịt tai làm ngơ, bưng bát ăn húp một hơi.
Nhìn thấy anh ta như vậy, Hạ Vũ Tuyết càng tức giận hơn, cô cảm thấy kẻ lừa đảo này quá kiêu ngạo. "Lâm Mạc Huy, nếu anh không thể chỉ ra là tôi sai ở đâu, tôi sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức!"
Hạ Vũ Tuyết tức giận nói, cô cũng tự tuyên lời thề với chính bản thân mình rằng, đời này cô sẽ không bao giờ gặp lại Lâm Mạc Huy nữa.
Sở dĩ cô tìm đến Lâm Mạc Huy là bởi vì cô đã đem lòng ngưỡng mộ Lâm Mạc Huy.
Nhưng cách hành xử của Lâm Mạc Huy hôm nay thật sự khiến cô xem không thể chấp nhận nổi.
Lâm Mạc Huy vỗ vào vai của người đàn ông, đột nhiên nói: "Anh bạn, khi nào thì cuộc phẫu thuật diễn ra?"
Người đàn ông bỗng sững người, sắc mặt biến đổi đột ngột, nhìn Lâm Mạc Huymột cách khó tin. "Anh...Sao anh lại biết được?"
Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói: "Từ lúc hai người bước vào tôi đã nhìn ra rồi" Người đàn ông cúi đầu, hốc mắt đỏ lên: "Sắp rồi." "Qua vài ngày nữa, gom đủ tiền là có thể tiến hành phẫu thuật thôi."
Lâm Mạc Huy thở dài: "Chắc anh cũng biết, sau cuộc giải phẫu này anh sẽ không thể sống nổi!"
Người đàn ông cắn răng không nói lời nào.
Hạ Vũ Tuyết có chút mơ hồ, cô thấp giọng nói: "Cái gì... Phẫu thuật cái gì?" "Anh bị bệnh ư?” "Anh... Anh lừa tiền, là để chữa bệnh ư?"
Cô có chút luống cuống, nếu bản thân đối đãi với một người bệnh như vậy, cô cũng thấy áy náy.
Người đàn ông lắc lắc đầu: "Tôi không bị bệnh."
Hạ Vũ Tuyết sắc mặt nhất thời trở nên khó coi: "Anh không bệnh, vậy anh lừa tiền để làm gì?" "Anh...Anh...
Người đàn ông thấp giọng nói: "Là bố tôi bị bệnh!"
Nói ra những lời này, nam tử nước mắt bất giác trào ra: "Nhiễm trùng đường tiểu, tìm không thấy thận thích hợp nên chỉ có thể dùng thận của tôi." "Tôi không thể không ăn cơm, ta phải đảm bảo có đủ chất dinh dưỡng trong cơ thể. Tôi... Tôi phải cứu ông ấy!"
Hạ Vũ Tuyết ngây người, câu nói này đã đánh cô một đòn quá đau, đầu óc của cô không khỏi trống rỗng.
Mọi người người xung quanh ai cũng đều trầm mặc, không ai có thể nghĩ tới lại có thể xảy ra một tình huống như vậy.
Một lát sau, một người trong đám đông nói: "Ôi, chàng trai này thật là hiếu thuận!" "Nhưng mà, chỉ là thay thận mà thôi, cũng không phải là chuyện gì to tát." "Này chàng trai, tôi có một người bạn, cũng cắt một bên thận, hiện tại vẫn đang sống rất tốt." "Lạc quan lên. Trên đời này, không có chuyện gì là không vượt qua được."
Hạ Vũ Tuyết gật gật đầu.
Lâm Mạc Huy thở dài, nhẹ giọng nói: "Nếu anh ấy có hai cái thận, cát đi một cái thì vẫn có thể sống." "Nhưng là, nếu anh ấy chỉ còn một cái thận thì sao?"
Lời vừa nói ra, mọi người xung quanh ai nấy cũng đều xôn xao.
Hạ Vũ Tuyết kinh hãi: "Sao lại chỉ còn một cái thận?"
Lâm Mạc Huy nhìn thấy người đàn ông. Người đàn ông nằm chặt hai tay đến nỗi móng tay đâm sâu vào trong thịt. Anh cắn chặt răng một lúc lâu, thấp giọng nói: "Mấy năm nay, vì để chữa bệnh cho ông ấy, tôi... tôi đã sớm bán một cái đi rồi."
Lần này, tất cả mọi người trong quán ăn đều nhốn nháo.
Ai cũng không nghĩ tới, thế nhưng tình huống éo le đó lại thật sự đã xảy ra.
Hạ Vũ Tuyết nóng nảy: "Anh chỉ còn lại có một cái thận, anh còn đi cho ông ấy vậy là anh chết chắc rồi?" "Anh...Sao anh có thể làm như vậy?"
Người đàn ông liếc nhìn Hạ Vũ Tuyết một cái rồi đưa mắt nhìn ra con hẻm nhỏ xa xăm, thấp giọng nói: "Ông ấy vẫn luôn dạy tôi rằng làm người phải thành thật, phải làm đến nơi đến chốn." "Đời này tôi đã không thành thật được rồi." "Tôi chỉ có thể đem nhưng thứ tôi nợ ông ấy trả lại cho ông ấy mà thôi!" "Tôi vì ông ấy mà đến, cũng vì ông ấy mà đi, không có gì là không đúng cả!" "Thực sự xin lỗi mọi người!"
Người đàn ông nói xong liền lao ra khỏi quán ăn trong nước mắt.
Hạ Vũ Tuyết ngồi ở trên ghế, cả người đều ngây ngốc.
Bây giờ cô mới hiểu được câu nói kia của Lâm Mạc Huy, trên đời này có những chuyện không phải lúc nào cũng đen trắng rõ ràng.
Nhớ tới hình ảnh người đàn ông công bố trên lưng vừa nãy, có lẽ trước đấy bố anh ta cũng cõng anh ta đi như vậy.
Bố chăm sóc con lúc con còn nhỏ, con chăm sóc bổ khi bố tuổi cao.
Đời này, tiếc nuối lớn nhất chính là không thể mãi mãi ở cùng bố.