Nghe được lời này, mọi người ai nấy đều kinh ngạc.
Khu biệt thự này vô cùng đắt đỏ, lúc trước có mười gia tộc lớn cùng nhau hợp tác khai phá.
Không phải ai cũng có thể nắm được dự án này.
Rốt cuộc Lâm Mạc Huy có bao nhiêu tiền chứ? Đặc biệt là ba người Triệu Nhiên
Thuận, ai nấy đều trợn tròn mắt.
Tạ Ngọc Phương sửng sốt một lúc, sau đó ghen ghét nói: “Hừ, Lâm Mạc Huy, không ngờ anh có thể ăn bám đến mức độ này.”
“Là vợ anh cho anh tiền để đầu tư đúng không?"
“Chậc chậc chậc, cho nên tôi mới nói, con người ấy à, học giỏi không bằng lấy được người giỏi.
“Anh xem lớp trưởng của chúng tôi, cố gắng nhiều như vậy, đến bây giờ vẫn phải bôn ba ở bên ngoài.”
“Còn Lâm Mạc Huy anh, tùy tiện lấy được một người, sau đó không ngừng thăng tiến.”
“Ôi, sau này đàn ông trên đời cần gì nỗ lực nữa, tất cả cứ đi ăn bám là được!”
Dân làng xung quanh không rõ chuyện gì cũng cười rộ lên.
Vẻ mặt Triệu Nhiên Thuận đầy khinh thường: “Nam tử hán đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, nhất định không đi ăn bám.”
“Cho dù có vất vả cũng tự mình kiếm ra từng đồng tiền một.”
“Triệu Nhiên Thuận tôi dù có chết đói, đời này cũng sẽ không tiêu tiền của phụ nữ!”
Câu nói này nhận được không ít sự đồng tình của mọi người. Ánh mắt mọi người nhìn Lâm Mạc Huy càng thêm khinh thường.
Đặng Tiến Quân nhịn không được nói: “Dù anh muốn tiêu cũng không có tư cách tiêu.
“Hừ, anh quên chuyện của Tổng Lan Ngọc rồi sao?”
Vẻ mặt Triệu Nhiên Thuận lập tức trở nên xấu hổ, lần trước anh ta đã khoe khoang quan hệ của mình với Tống Lan Ngọc trước mặt mọi người.
Kết quả, Tổng Lan Ngọc từ sáng đến tối chỉ quấn lại Lâm Mạc Huy, vả thẳng mặt anh ta, khiến anh ta mất hết mặt mũi trước mặt mọi người.
“Tôi không muốn nói những lời vô nghĩa với mấy người!”
“Chu Cường, ý anh thế nào?” Triệu Nhiên Thuận hỏi.
Chu Cường thấp giọng nói: “Đại sư Phương, ông xem, chuyện này…... chuyện này rốt cuộc là sao?”
Vẻ mặt đại sư Phương đầy kiêu ngạo, không trả lời câu hỏi của Chu Cường.
Ông ta tới bên hồ nước, đi lại vài bước, hình như đang tính toán gì đó. Sau đó lại nhìn khắp nơi một lượt rồi mới trở lại.
“Ở bên cạnh hồ nước này, lúc đầu có phải có hai tảng đá lớn không?”
Đại sư Phương trầm giọng hỏi.
Chu Cường vội nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”
“Đại sư Phương, sao ông biết được?"
Đại sư Phương cười lạnh: “Hồ nước này, ban đầu được gọi là Viên Ngọc Rồng”
“Hai tảng đả đó chính là sừng rồng” “Hồ nước, chính là miệng rồng.”
“Rồng phun nước, bảo vệ bình an. “Hồ nước này rất có lợi với con người."
“Thế nhưng, hiện giờ sừng rồng bị cưa, rồng hóa thành rắn.”
“Hồ nước được mở rộng, trở thành cục diện rắn nuốt cá voi.”
“Rắn rất độc.”
“Miệng rắn phun nước, mọi người cảm thấy sẽ thế nào?”
Mấy người dân xung quanh đều há miệng kinh hồ.
Những người dân đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đã bảo mà, không thể động vào hồ nước này, sẽ ảnh hưởng đến bình an của thôn.”
“Đám thương nhân không có đạo đức đó ngang nhiên khai phá hồ nước này, làm hại đến nhiều người như vậy.”
“Ôi trời ơi, chú ba tôi chết oan uổng quá.”
“Không chỉ chú ba anh, bố tôi giờ còn đang nằm trên giường kia.” “Đám nhãi ranh này đúng là ép người quá đáng.”
Triệu Nhiên Thuận thấy vậy lập tức cười lạnh nói: “Lâm Mạc Huy, ngày đó các người đầu tư vào đây, không hề quan tâm đến sống chết của người dân đúng không?”
“Vì tiền mà chuyện gì cũng có thể làm.”
“Phá hủy phong thủy của thôn, làm hại bao nhiêu người nhà tan cửa nát, các người có lương tâm không?”
“Vì kiếm tiền mà lương tâm các người đều vứt cho chó ăn rồi sao?”
Những lời này hoàn toàn nhắm tới những người chỗ Lâm Mạc Huy.
Lúc này những người dân trong thôn mới nhớ ra Lâm Mạc Huy chính là người đầu tư khai thác dự án này.
Ngay lập tức, tất cả người dân tiến lên vây xung quanh Lâm Mạc Huy, mồm năm miệng mười không ngừng mắng chửi.
“Tên khốn kiếp, táng tận lương tâm!”
“Trả lại mạng cho chú ba tôi đi!” “Đền tiền! Nhất định phải đền tiền!”
“Nếu hôm nay anh không cho chúng tôi một câu trả lời hợp lý thì đừng mơ rời khỏi đây!”
Triệu Nhiên Thuận thấy vậy vô cùng đắc ý, anh ta cố tình đẩy mọi chuyện về phía Lâm Mạc Huy, mượn cớ để đối phó với Lâm Mạc Huy.
Hổ Đông An vội vàng dần người tới bảo vệ Lâm Mạc Huy.
Mấy người dân xung quanh càng nói càng tức giận, chỉ nói thôi không thể hả giận, hùng hổ muốn động tay động chân
Đặng Tiến Quân bất đắc dĩ nói: “Các vị, muốn kiếm chuyện thì kiếm nhầm người rồi.”
“Dự án này ban đầu là do nhà họ Phương khai thác, chúng tôi không hề tham gia vào.”
“Mấy ngày gần đây chúng tôi mới được biết, chuyện trước đây chúng tôi không hề có liên quan.
“Các người tìm tôi thì có ích gì chứ?”
Những người dân xung quanh không khỏi sửng sốt.
Tạ Ngọc Phương cười lạnh nói: “Nghĩ nhiều như vậy làm gì?”
“Hiện giờ dự án này được các người tiếp nhận, đương nhiên là phải tìm các người rồi.”
“Những người trong thôn đã bị các người hại đến mức nào rồi, các người còn muốn chối bỏ, đùn đẩy trách nhiệm sao?”
“Mấy người khai thác nơi này đúng là không có lương tâm.”
“Vì kiếm tiền mà không mang đến mạng sống của người khác sao?”
Những câu nói giận dữ lại một lần nữa vang lên.
Mọi người hùng hổ xông lên, trong đó có một người hét lớn: “Đánh anh ta! Đánh bọn họ! Đánh chết bọn họ?”
Thấy hai bên xung đột ngày càng gay gắt, đột nhiên Lâm Mạc Huy nói: “Mấy người đúng là đáng chết!”
Lời vừa nói ra, mọi người đều ngơ ngẩn cả người.
Không ngờ lúc này Lâm Mạc Huy lại còn dám nói như vậy, không phải đang đổ dầu vào lửa sao?
Ngay cả Đặng Tiến Quân cũng ngày ra, thường ngày Lâm Mạc Huy không như vậy.
Triệu Nhiên Thuận không thể giấu nổi vui mừng, nắm lấy cơ hội hét lớn: “Lâm Mạc Huy, tên khốn kiếp anh thật đúng là độc ác!”
“Vì kiếm tiền mà anh hại những người dân ra nông nỗi này.”
“Tự mình không hối cải đi còn nguyền rủa họ như vậy, anh có còn là con người hay không?”
“Loại người như anh sau khi chết phải bị đày xuống mười tám tầng địa ngục!”
Những cười dân cũng tức giận tới cực điểm, gào rống muốn tiến tới đánh người.
May mà Chu Cường còn giữ lại lý trí, đi tới ngăn họ lại, vẻ mặt giận dữ nhìn Lâm Mạc Huy.
“Lâm Mạc Huy, mặc kệ cậu là loại người gì!”
“Bây giờ cút ngay đi cho tôi!”
“Ở đây chúng tôi không chào đón người như cậu!”
“Còn nữa, đừng có mơ mà tiếp tục khai thác dự án này nữa!”
“Dù cậu có dùng bac niêu tiền, tôi cũng sẽ khiến cậu tốn công vô ích thôi!”
Chu Cường lạnh giọng quát.
Triệu Nhiên Thuận vui vẻ, có thể khiến Lâm Mạc Huy bồi thường một khoản tiền ở đây thật đúng là quá tốt.
Đám người Đặng Tiến Quân có chút luống cuống.
Lần này bọn họ tới đây là để tìm cách giải quyết, Lâm Mạc Huy làm như vậy thì làm sao có thể tiếp tục đưa dự án này trở lại được.
“Lâm Mạc Huy, chúng ta đừng đối đầu với họ nữa được không?”
Đặng Tiến Quân thấp giọng nói. Vẻ mặt Lâm Mạc Huy bình tĩnh, chậm rãi nói: “Tôi đi cũng được thôi!”
"Nhưng mong là sau này các người đừng có tới cầu xin tôi.”
Chu Cường cười nói: “Mẹ nó chứ cậu đánh giá cao bản thân mình quá rồi đấy."
“Có chút tiền dơ bẩn là nghĩ mình ghê gớm lắm à?”
“Nói cho cậu biết, ông đây không thèm mấy đồng tiền bẩn thỉu của cậu”
“Cầu xin cậu? Mẹ nó cậu nằm mơ đi!"
Lâm Mạc Huy nhẹ nhàng cười nói: “Sắp chết đến nơi còn không biết.
“Đúng là đáng buồn!”
Chu Cường tức giận nói: “Cậu có ý gì?"
“Cái gì mà sắp chết đến nơi?” “Cậu đang đe dọa tôi sao?”
“Sao, còn muốn rủa tôi chết à?”
“Nói cho cậu biết, ông đây không thèm sợ cậu!”
“Có bản lĩnh thì nhắm vào ông đây đi, ông đây chấp hết!”
Lâm Mạc Huy nhíu mày, trầm giọng nói: “Tôi thấy anh chẳng sống được bao lâu nữa, không muốn chấp nhặt với anh.”
“Có điều, thân là một bác sĩ, tôi vẫn phải nhắc nhở anh một câu.”
“Cả ngày ba bữa sáng trưa chiều đều đau đầu không phải dấu hiệu gì tốt đâu.”
“Nếu không kịp thời chữa trị, không quá ba ngày anh sẽ chết chắc!”