Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 319: Oan gia ngõ hẹp






Đặng Tiến Quân cười ha ha nói:

“Lâm Mạc Huy, tôi không hiểu mấy thứ này lắm.”

“Anh nói làm gì chúng tôi sẽ làm đó, tuyệt đối ủng hộ.”

Hổ Đông An cũng liên tục gật đầu: “Tôi chắc chắn sẽ ủng hộ anh Huy, chuyện này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”

“Viễn Sơn, ý anh thế nào?”

Chu Viễn Sơn cười nói: “Anh Huy, lần này tôi tới đây để truyền đạt lại ý của ông cụ nhà tôi.”

“Thái độ của ông cụ nhà tôi rất rõ ràng, cho dù anh Huy có làm gì, ông ấy cũng sẽ ủng hộ hết mình!”

Hổ Đông An cười nói: “Vậy thì tốt.” "Mọi người đều đã đồng ý, vậy thì không nói nhiều nữa, làm dự án này đi.”

Lâm Mạc Huy hài lòng gật đầu, anh nhìn về phía Hổ Đông An: “Hổ Đông An, lúc trước bảo anh điều tra nguyên nhân dự án này bị đình chỉ, anh đã điều tra được chưa?”

Hổ Đông An gật đầu: “Tra được rồi.” “Hình như có liên quan tới hai thôn gần đó.”

“Nghe nói khu biệt thự chiếm dụng một hồ nước trên núi để làm một hồ nước nhân tạo, khi thi công đã đào cái hồ đó, mở rộng ra gấp mười mấy lần so với ban đầu.”

“Sau đó, ở thôn dưới chân núi, liên tục có những người mắc phải căn bệnh quái ác, đã có ba người chết, còn có mấy chục người bị bệnh, nhưng không có thuốc nào chữa được.”

“Có người trong thôn nói là vì đào cái hồ nước đó ảnh hưởng đến phong thủy nên mới gây ra tai họa.”


“Mà phía chính phủ điều tra nguyên nhân là do xây dựng khu biệt thự dẫn tới nguồn nước bị ô nhiễm cho nên mới xuất hiện căn bệnh quái ác đó.”

“Chính vì lý do này nên dự án xây dựng khu biệt thự đó đã phải dừng lại.”

Đặng Tiến Quân nhíu mày: “Đã là thời đại nào rồi còn nói mấy vấn đề phong thủy chứ?”

“Những người này rõ ràng là cố tình gây sự!”

Lâm Mạc huy không nói gì, sau khi anh được kế thừa dây chuyền ngọc bích, anh cũng có chút hiểu biết đối với những thứ này.

Ví dụ như chuyện của Hoàng Vĩnh Phong lúc trước, cũng gặp phải tình huống như vậy.

Lâm Mạc Huy nói: “Thế này đi, đúng lúc chúng ta đều ở đây, nhân tiện tới đó xem xét tình hình cụ thể đi.”

Hổ Đông An lái xe, đoàn người nhanh chóng tới khu biệt thự.

Khu biệt thự nằm ở ngoại ô phía nam Thành phố Hải Tân, xung quanh được bao bọc bởi sông và núi.

Khu vực này chưa từng bị khai phá, nhưng sau này được coi là trung tâm phát triển của thành phố Hải Tân.

Nhà họ Phương đã biết được tin tức này từ lâu nên đã thu mua miếng đất này, xây dựng thành một khu biệt thự xa hoa.

Không những thế, phía trước còn có một mảnh đất to, sau này sẽ xây thành một khu dân cư.

Có người dự đoán, một khi khu biệt thự này xây xong, lắp đặt đầy đủ tiện nghi, chắc chắn sẽ vượt qua các biệt thự cao cấp khác ở Thành phố Hải Tân, thậm chí chỉ xếp sau Biệt thự khu Đảo Xanh.

Cũng chính vì vậy mà khu biệt thự này được đầu tư cực kỳ lớn. Đáng tiếc, sau khi cậu Phương phải vào tù, nhà họ Phương cũng gần như sụp đổ, những việc này hoàn toàn đổ sông đổ bể.

Lâm Mạc Huy có thể giành được nơi này với giá một tỷ cũng xem như là một món hời lớn.

Mọi người đi dạo một lượt quanh khu biệt thự, đặc biệt để ý tới hồ nước ở chính giữa.

Theo như Hổ Đông An nói, ban đầu hồ nhân tạo này là một hồ bơi, rộng khoảng hơn mười mét.

Nhưng hiện giờ đã cải tạo lớn đến mấy trăm mét.

Hồ nhân tạo này đã nâng cao giá trị của căn biệt thự lên rất nhiều.

Mấy người vừa đi tới bên cạnh hồ nước, đã thấy có rất nhiều người đứng bên hồ chỉ trỏ từ xa.

Những người này đều mặc áo vest đi giày ra, vừa nhìn đã biết thân phận không đơn giản.

Hổ Đông An lái xe tới, đã thấy mấy người quen từ xa: Triệu Nhiên Thuận, Tạ Ngọc Phương, còn có Triệu Tổ Y.

Sau lần họp lớp trước, công việc kinh doanh công ty dược liệu của Triệu Nhiên Thuận hoàn toàn thất bại.

Nghe nói Triệu Nhiên Thuận cũng bị đuổi việc rồi, sau đó không biết anh ta đi đâu.

Không ngờ bọn họ lại gặp nhau ở đây.

Triệu Tổ Y đứng cùng một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, rúc vào lòng người đàn ông đó, trông có vẻ vô cùng thân thiết.

Triệu Nhiên Thuận đi ở phía trước, hình như đang giới thiệu cho mọi người cái gì đó.

Đám người Lâm Mạc Huy tới gần, đúng lúc nghe được Triệu Nhiên Thuận nói: “Tôi nói cho mọi người biết, mọi người cũng xem như là may mắn đấy.”

“Khó khăn lắm Đại sư Phương mới xuất hiện, hôm nay có thể gặp được đại sư Phương thật sự là vinh hạnh lớn của mọi người!”

Mọi người sôi nổi nhìn về phía người đàn ông bên cạnh Triệu Tổ Y, không hề nghi ngờ gì nữa, đó chắc hẳn là người được gọi là đại sư Phương.

Trong số những người đó, có một người đàn ông dáng người có chút thấp bé, tên là Chu Cường, là quản lý ở nơi này.

Anh ta nhìn về phía ông lão đeo kính, thấp giọng nói: “Giáo sư Thôi, ông cảm thấy thế nào?”

Người này là giáo sư Thôi, là giáo sư ở trường đại học Hải Tân, đức cao vọng trọng, trình độ học vấn vô cùng cao.

Thế nhưng hiện giờ vẻ mặt ông ta tràn đầy xấu hổ, thấp giọng nói: “Việc này, tạm thời chúng tôi cũng chưa rõ ràng.”

“Anh cũng biết đấy, chúng tôi đã thu thập mẫu nhiều lần, nhưng lần nào kết quả nghiên cứu cũng giống nhau, không hề phát hiện vấn đề ô nhiễm trong nước.”

“Hoặc là, khoa học thật sự không thể giải thích tình trạng này được!”

Đội ngũ của giáo sư Thôi đã tới đây để nghiên cứu từ lâu.

Thế nhưng sau nhiều lần điều tra vẫn không thể phát hiện được nguyên nhân.

Mà những người dân trong làng cứ luôn gây sự, thật sự không có cách nào khác ngoài việc tạm thời tuyên bố với bên ngoài là vấn đề do ô nhiễm nguồn nước.

Nhưng vấn đề chính thì cho tới nay vẫn chưa thể tìm ra, mối hiểm họa vẫn còn tiềm ẩn.

Đám người Chu Cường cũng không còn cách nào khác nên bất đắc dĩ mới phải tìm mấy thầy phong thủy tới đây xem vấn đề của nơi này có phải thật sự là do phong thủ mà ra không.

Lần trước Triệu Tổ Y hợp tác với Đặng Tiến Quân không thành, sau đó cũng coi như may mắn, có thể gặp được đại sư Phương này.

Sau khi Triệu Nhiên Thuận bị đuổi khỏi công ty vẫn luôn lang thang thất nghiệp.

Biết được chuyện ở đây, lập tức đưa đại sư Phương tới, tính toán kiếm chác một chút ở đây.

Nghe giáo sư Thôi nói vậy, Triệu Nhiên Thuận lập tức nói: “Vấn đề này đã vô cùng rõ ràng, chính vì khai quật cái hồ này, làm ảnh hưởng tới phong thủy nên mới xuất hiện căn bệnh quái ác như vậy.”

“Cái gì mà ô nhiễm nguồn nước, toàn là nói lung tung”

“Giáo sư Thôi, mấy người điều tra vấn đề này nhiều lần như vậy, có tra ra được ô nhiễm ở đâu không?”

“Tôi nói cho mọi người biết, đừng có nghĩ văn hóa truyền thống là vớ vẩn.

Có vài thứ, mọi người không thể không tin!”

Chu Cường có chút thất thần. Truyện chính ở — trumtru yen. c o m —

Triệu Nhiên Thuận thấy vậy lập tức nói: “Vị đại sư Phương này là thầy phong thủy nổi tiếng nhất ở tỉnh chúng tôi.”

“Thầy của đại sư Phương là cổ đại sư Hoàng, là bạn tốt của thần y Kiệt nổi tiếng lẫy lừng.”


“Hơn nữa, đại sư Phương còn học được không ít y thuật từ thần y Kiệt, có thể coi là học trò của thần y Kiệt.”

“Đại sư Phương khó khăn lắm mới xuất hiện, lần này, đại sư Phương cũng vì không đành lòng nhìn những người dân ở đây chịu khổ nên mới tới đây phổ độ chúng sinh.”

Nghe những lời này, vẻ mặt những người xung quanh đều vô cùng cung kính nhìn về phái đại sư Phương.

Bọn họ không biết đại sư Phương nhưng đã nghe qua danh tiếng của thần y Kiệt và đại sư Hoàng.

Nếu như đại sư Phương thật sự có quan hệ với hai người đó, vậy thì chắc chắn không phải một người tầm thường.

Vẻ mặt đại sư Phương vô cùng kiêu ngạo, không thèm để ý những người đó. Đúng lúc này, nhóm người Lâm Mạc Huy đã đi tới.

Vừa thấy đám Lâm Mạc Huy, vẻ mặt đám người Triệu Nhiên Thuận lập tức trở nên khó coi.

Tạ Ngọc Phương cắn chặt răng, cười lạnh nói: “Ồ không phải tên ăn bám sao!”

“Có chuyện gì thế? Mấy người cũng tới đây sao, biết tin đại sư Phương ở đây nên muốn tới gặp sao?”

“Lâm Mạc Huy, tôi khuyên anh nên thức thời đi.”

“Một tên ăn bám, liếc mắt nhìn anh đã là quá sỉ nhục đại sư Phương rồi!” “Đừng có không biết xấu hổ ở đây nữa!”

Lâm Mạc Huy nhíu mày, sau khi trải qua chuyện lần trước, Tạ Ngọc Phương vẫn không hề thay đổi, vẫn chanh chua như vậy.

Chu Cường nhìn thấy Chu Viễn Xa, vẻ mặt ngay lập tức biến đổi: “Anh... anh là Chu Viễn Sơn sao?”

Tạ Ngọc Phương kinh ngạc nói: “Hai người quen nhau sao?”

Chu Cường lập tức gật đầu: “May mắn được gặp một lần”

“Xem ra, chắc bọn họ là nhà đầu tư của dự án này.”

“Anh Chu Viễn Sơn, đã lâu không gặp, hôm nay tới để khảo sát công trường sao?”

Chu Viễn Sơn bình tĩnh gật đầu: “Khách sáo rồi.”

“Dự án này bây giờ đã thuộc về anh Lâm Mạc Huy.

“Tôi tới đi dạo cùng anh Huy thôi.”