Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt vẫn còn đang nhíu chặt mày.
Mặc dù bọn họ không hài lòng về Lâm Mạc Huy, vậy nhưng, đúng như lời Phương Như Nguyệt đã nói, sự thật đó quá là tán tận lương tâm, đến bọn họ cũng không thể nào chấp nhận được chuyện này.
Nhìn thấy biểu cảm của hai người họ, vẻ mặt Hoàng Kiến Đình càng lúc càng lạnh lùng hơn.
Cậu ta cắng chặt răng, nhỏ giọng, nói: "Mẹ, không phải con muốn đảm nhận chuyện này đâu."
"Nhưng vấn đề ở đây là con không thể nào gánh nổi!"
"Con phải đảm nhận cái trách nhiệm này, phải chuyển toàn bộ cổ phần của công ty về dưới tên con."
"Thứ nhất, chắc chắn Lâm Mạc Huy sẽ không đồng ý chuyển cổ phần của anh ta cho con đầu, đến lúc đó sẽ kéo theo rất nhiều phiền phức."
"Thứ hai, bản thân con không phải là cổ đông của công ty, hiện giờ đột nhiên lại chuyển hết cổ phần của công ty cho con, đến một đứa ngu còn có thể nhìn ra con phải chịu tiếng xấu thay người khác đấy."
"Nếu như thật sự bị kiểm tra đến, không chừng sẽ ảnh hưởng đến nhiều chuyện nữa."
Phương Như Nguyệt luống cuống: "Vậy... vậy theo như lời con, chúng ta chỉ có thể để Lâm Mạc Huy gánh hết mấy chuyện này sao?"
Hoàng Kiến Đình gật đầu: "Mẹ à, con biết con làm như vậy là sai."
"Vậy nhưng, bố cũng đến tuổi này rồi, làm sao có thể chịu được những việc khổ sở này chứ."
"Con cũng muốn thay bố gánh những chuyện này, nhưng con lại không có đủ năng lực."
Phương Như Nguyệt nhìn về phía Hứa Đình Hùng.
Mặt mày Hứa Đình Hùng xanh mét, ông im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng phải cắn răng mà gật đầu.
Phương Như Nguyệt thở dài: "Vậy được rồi."
"Cụ thể chúng ta phải làm thế nào?" Ánh mắt Hoàng Kiến Đình lộ rõ vẻ vui mừng, vội vã nói hết kế hoạch cho hai người nghe.
Đến buổi tối, Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây còn chưa tan làm đã nhận được một cuộc điện thoại từ Phương Như Nguyệt, bà dặn hai người họ tối nay về nhà ăn cơm.
Hai người vừa về đến nhà đã thấy Phương Như Nguyệt đang dọn lên cả một bàn đầy ắp thức ăn, Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình cũng đang ngồi đợi.
Hiếm lắm mới thấy vẻ mặt vui cười của bọn họ, Hứa Thanh Tuyết chạy đến cầm túi xách giùm Hứa Thanh Mây: "Chị, anh rể, hai người bận bịu cả ngày như vậy, có phải là rất mệt rồi không?"
"Nào nào nào, mau mau lại đây ngồi đi."
"Nếm thử tay nghề của mẹ đi nào."
Hứa Thanh Mây ngơ ngẩn cả người, bình thường đi làm về nhà, lúc nào Hứa Thanh Tuyết cũng dùng vẻ mặt căm thù nhìn hai người họ.
Hôm nay có chuyện gì vậy, làm sao lại đột nhiên nhiệt tình với bọn họ vậy chú?
"Thanh Tuyết, có chuyện gì à?" Hứa Thanh Mây không nhịn được, hỏi một câu.
Hứa Thanh Tuyết: "Có chuyện gì đâu chứ?"
Hứa Thanh Mây nhìn cả bàn đầy ắp thức ăn, ngạc nhiên nói: "Cái này... đây là ý gì đây?"
Sau khi cô và Lâm Mạc Huy kết hôn, hầu như Phương Như Nguyệt không xuống bếp nấu ăn nữa, cũng chưa từng làm một bàn đồ ăn nhiều đến thế này,
Chuyện xảy ra hôm nay thật sự rất khác thường.
Hứa Thanh Tuyết lập tức cười cười: "À, còn chẳng phải bố mẹ thấy anh chị đi làm cực quá cho nên muốn bồi bổ một bữa đấy thôi."
Hứa Thanh Mây cau mày, cô không phải kẻ ngu, chắc chắn đã nhận ra có chuyện gì đó xảy ra rồi.
Phương Như Nguyệt đi tới, bà khua tay nói: "Thôi được rồi, hai đứa đừng có nói nữa, mau mau lại đây ngồi đi."
"Nào nào nào, con ngồi đây đi Lâm Mạc Huy."
Vẻ mặt Lâm Mạc Huy cũng vô cùng mờ mịt, Phương Như Nguyệt kéo anh ngồi kế bên Hứa Đình Hùng.
Trước đây vị trí này chỉ có Hoàng Kiến Đình mới được phép ngồi đó, hôm nay có chuyện gì thế này?
"Mẹ, con ngồi bên này là được rồi." Lâm Mạc Huy trả lời, anh cảm thấy có hơi mất tự nhiên một chút.
"Không sao đâu, con qua đây ngồi đi."
Phương Như Nguyệt cười ha hả, gần như kéo Lâm Mạc Huy qua đó.
Lâm Mạc Huy đành chịu, anh ngồi kế bên Hứa Đình Hùng, mọi người ngòi xuống, Phương Như Nguyệt cười cười nói nói với Hứa Thanh Tuyết, dường như thật sự rất vui vẻ, hạnh phúc.
Hứa Thanh Mây và Lâm Mạc Huy thì cảm giác như bản thân đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, cái cảm giác này thật là kỳ lạ mà.
Cuối cùng, Phương Như Nguyệt cảm thấy bầu không khí khá ổn rồi mới bắt đầu đi vào chủ đề chính.
"Thanh Mây à, mấy ngày nay bố mẹ đi mấy chuyến, chợt nhận ra chuyện mở tiệm thuốc còn có khá nhiều chuyện phải lo liệu."
"Mấy bữa nay mẹ với bố con bận sắp điên rồi đây này!"
"Chuyện buôn bán ấy à, đúng thật là không dễ dàng chút nào!"
Hứa Thanh Mây ngạc nhiên nhìn vào mắt Phương Như Nguyệt, cuối cùng bố mẹ cũng hiểu chuyện rồi sao?
"Mẹ, làm cái gì cũng không dễ dàng đâu."
"Sau này chuyện làm ăn đi vào quỹ đạo rồi thì mới nhẹ nhõm hơn một chút được."
Hứa Thanh Mây trả lời bà.
Phương Như Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy."
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bố với mẹ đều đến cái tuổi này rồi, cũng không hợp làm mấy chuyện cực nhọc thế này." Bà mở Facebook lên, theo dõi đề xuất hàng ngày của "Học Cách Làm Đẹp" về các cuốn tiểu thuyết độc quyền.
"Mẹ vừa nghĩ, nếu không hay là bố mẹ không nhọc lòng lo cho chuyện bên công ty xây dựng nữa nhé?"
Hứa Thanh Mây vô cùng ngạc nhiên: "Mẹ, không phải Hoàng Kiến Đình vẫn luôn để tâm đến chuyện công ty xây dựng sao mẹ?"
Phương Như Nguyệt nói: "Con không hiểu ý mẹ rồi."
"Hiện giờ dù sao bố con vẫn là ông chủ của công ty xây dựng đấy thôi, là cổ đông lớn nhất đấy."
"Con cũng biết đó, bố của con ấy à, ông ấy không có chịu ngồi yên đâu."
"Chuyện bên công ty xây dựng, mỗi ngày bố con vẫn cứ để mắt tới mãi, quá là mệt mỏi mà."
"Cho nên, mẹ định là, nếu không, bố mẹ sẽ đưa toàn bộ công ty xây dựng này cho Lâm Mạc Huy nhé."
"Dù sao Lâm Mạc Huy vẫn còn trẻ, còn đủ khả năng để gánh vác, như vậy không có vấn đề gì đấy chứ!"
Đối mặt với tình huống hiện giờ, vẻ mặt Hứa Thanh Mây vô cùng ngỡ ngàng.
Trước đây Phương Như Nguyệt và Hứa Đình Hùng đều hận không thể nuốt trọn công ty xây dựng này, vì chuyện này bọn họ còn cãi nhau.
Hơn thế nữa, mới ba ngày trước, bọn họ ép Lâm Mạc Huy giao cổ phần công ty xây dựng ra đấy thôi.
Những thủ tục chuyển nhượng cổ phần công ty này kia đều được giải quyết rất nhanh.
Nhưng tại sao lúc này đột nhiên Phương Như Nguyệt lại muốn giao toàn bộ công ty xây dựng cho Lâm Mạc Huy chứ?
Hứa Thanh Tuyết cười hì hì, cô ta nói: "Mẹ, chuyện này còn phải nói nữa à?"
"Nhất định không có vấn đề gì đâu!"
"Vốn dĩ đây chính là công ty xây dựng mà Trần Phước Nguyên giao cho anh rể, giao cho anh ấy là điều nên làm mà."
"Mẹ và bố cũng lớn tuổi rồi, đúng thật thì vẫn nên sống thoải mái một chút, không nên ôm toàn bộ trách nhiệm lên người mình làm gì."
"Anh rể, hay là anh nghỉ việc ở bệnh viện, tập trung điều hành công ty xây dựng đi."
"Nhất định kinh doanh bất động sản kiếm được nhiều tiền hơn so với làm việc ở bệnh viện mà." Tìm kiếm tài khoản công cộng | Tri thức trong lòng bàn tay | Không có cửa sổ bật lên, không có quảng cáo và có nhiều tiểu thuyết hay cho phép đọc miễn phí.
Hứa Thanh Mây cau mày, cô nói thẳng: "Mẹ, có phải có chuyện gì xảy ra rồi không?"
"Mọi người... rốt cuộc mọi người muốn cái gì?"
Ánh mắt mấy người Phương Như Nguyệt hơi né tránh.
"Có thể có chuyện gì được chứ?"
"Còn không phải bố cho lớn tuổi rồi, mẹ không muốn bố con cứ vất vả như thế thôi."
"Đứa nhỏ này, sao mà con lại nghi ngờ bố mẹ như vậy chứ hả?"
"Bố mẹ là bố mẹ của con, chẳng lẽ bố mẹ còn hại con được à?"
Phương Như Nguyệt không nhịn được mà đáp.
Hứa Thanh Mây nhíu chặt đầu mày, trực giác mách cô biết nhất định chuyện này có vấn đề.
"Các người gây họa gì nên cố ý để Lâm Mạc Huy chịu thay phải không?" Đột nhiên Hứa Thanh Mây hỏi một