Hoàng Kiến Đình cúi gằm, không cam lòng và nói: Thì... thì cũng không thể để con đứng ra chịu trách nhiệm một mình được.
“Con... con làm sao gánh được khoản tiền lớn như thế chứ!”
Bỗng dưng Phương Như Nguyệt nhảy ngược lên, giơ nanh múa vuốt lao về phía Hoàng Kiến Đình, “Dự án này là anh đưa ra!
“Chắc chắn kiếm lời sẽ không thua lỗ cũng là anh nói."
“Tiền cũng do anh nói!"
“Anh không chịu trách nhiệm thì anh định để cho ai chịu trách nhiệm?"
“Anh trả lại cho tôi một nghìn tỷ đây, trả lại cho tôi một nghìn tỷ đây…”
Phương Như nguyệt giơ tay cào mặt Hoàng Kiến Đình.
Hoàng Kiến Đình vội vàng bưng mặt tránh né.
Hứa Thanh Tuyết ngăn mẹ mình lại: “Mẹ ơi, mẹ... mẹ đừng kích động."
“Mẹ làm như thế này thì có tác dụng gì?
“Có gì thì chúng ta bình tĩnh bàn bạc không được à?”
Phương Như Nguyệt giận dữ: “Bàn bạc thế nào?"
“Một nghìn tỷ thế là mất toi rồi, còn bàn bạc cái gì nữa?"
“Con mà không đòi lại được khoản tiề này thì con... con không xong với mẹ đâu!”
Hứa Thanh Tuyết ấm ức: “Mẹ, mẹ nói thế là ý gì?
“Tại sao lại là chúng con đi đòi tiền lại?"
“Mẹ định đổ hết chuyện này lên đầu Kiến Đình à?"
“Mẹ đứng có quên là lúc đầu khi đầu tư, chúng ta đã thảo thuận rõ ràng.
“Lời lãi sinh ra từ khoản đầu tư này, bố mẹ bảy mươi phần trăm, chúng con chỉ lấy có ba mươi phần trăm thôi."
“Bây giờ tiền mất thì đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết lên đầu chúng con, dựa vào đầu cơ chứ?"
“Dù có muốn chia trách nhiệm rạch rồi thì bố mẹ... bố mẹ cũng chiếm bảy mươi phần trăm!”
Phương Như Nguyệt sững sờ nhìn Hứa Thanh Tuyết: “Con... con nói cái gì?”
Hứa Thanh Tuyết không hề tỏ ra yếu thế, cao giọng nói: “Chẳng lẽ con nói không đúng à?"
“Đầu tư là phải có rủi ro, chẳng ai có thể đảm bảo chắc chắn sinh lời không bị thua lỗ cả."
“Bố mẹ đã muốn được chia lợi nhuận phần nhiều.….. thì cũng nên gánh nhiều rủi ro hơn."
“Vụ đầu tư này gặp sự cố, bố mẹ... bố mẹ nên chịu phần lớn trách nhiệm”
Hứa Đình Hùng tức phát run, chỉ thẳng vào mặt Hứa Thanh Tuyết và quát: “Mày... mày là cái đứa bất hiếu!
“Sao mày có thể nói ra được những lời như vậy hả?
“Sao mày có thể bắt bố mẹ mày gánh vác trách nhiệm cơ chứ?
“Mày định để chúng tao đi ngồi tù à?"
Mặt Hứa Thanh Tuyết đỏ bừng: “Làm.. làm gì mà nghiêm trọng đến thế?
“Chẳng qua chỉ có chút tiền thôi mà, cùng lắm thì... cùng lắm thì kiếm lại thôi chứ gì.
“Lại còn có thể đi tù được?”
Phương Như Nguyệt la lối: “Đấy mà là chứt tiền à?
“Những một nghìn tỷ đấy con ạ, cả đời mày có thể kiếm ra được ngần ấy tiền không?”
Hứa Thanh Tuyết còn định nói nữa nhưng đã bị Hoàng Kiến Đình kéo lại.
“Bố mẹ ạ, con biết là bố mẹ đang rất giận, nhưng bố mẹ cũng đừng vội kích động.
“Chuyện đầu tư lần này chẳng ai ngờ được cả, con cũng đâu có muốn.
“Không phải là chúng ta bị người ta lừa, anh ta đích thực là người thừa kế của nhà họ Phương, dự án khu biệt thực cũng là thật.
“Chẳng ai dự tính được nhà họ Phương sẽ xảy ra chuyện như vậy cả.
“Con nói thế này nhé, nếu như lần này bố của cậu Phương không chết, mà giành thắng lợi trong cuộc chiến nội bộ gia tộc, thì chúng ta đầu tư chắn chắn có lời.
“Đầu tư không bao giờ tránh được rủi ro, không có vụ đầu tư nào là tuyệt đối không có sai sót hết.
“Lần này chúng ta đầu tư chỉ có thể coi như thiếu may mắn, không thể trách cứ ai được.
“Con thấy, thay vì chúng ta ngồi đây trách móc nhau, chi bằng nghĩ xem nên giải quyết sự việc này như thế nào thì hơn.”
Hoàng Kiến Đình nói.
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt nhìn nhau, tuy hai người rất giận dữ nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng Hoàng Kiến Đình nói đúng.
Phương Như Nguyệt tức tối: "Vậy anh nói xem giải quyết chuyện này như thế nào?
“Anh có cách gì lấy lại được một nghìn tỷ kia không?”
Hoàng Kiến Đình hạ thấp giọng: “Đã đến nước này rồi, muốn đòi lại một nghìn tỷ chắc chắn là chuyện bất khả thi.
“Vấn đề duy nhất hiện giờ là ai sẽ gánh vác chuyện này.”
Phương Như Nguyệt trừng mắt: “Còn phải nói nữa sao?
“Chắc chắn là anh gánh vác chứ còn ai!"
“Việc do anh gây ra, anh còn muốn để cho ai gánh vác?”
Hoàng Kiến Đình nói nhẹ tênh: “Có lẽ, Lâm Mạc Huy thích hợp hơn con đấy.”
Phương Như Nguyệt không khỏi ngỡ ngàng: “Chuyện... chuyện này thì liên quan gì đến Lâm Mạc Huy?
“Tiền là anh mượn, đầu tư cũng anh làm, chữ ký trên bản hợp đồng là của anh.
“Từ đầu đến cuối, Lâm Mạc Huy hoàn toàn không hề hay biết chuyện này, vả lại, cũng chưa từng tham dự vào."
“Làm thế nào mà nó lại gánh vác trách nhiệm này? Chuyện này vô lý quá mà!"
Hoàng Kiến Đình nhìn Phương Như Nguyệt, nhẹ giọng bảo: “Mẹ a, mẹ đừng quên!
“Lâm Mạc HỦy có cổ phần ở công ty xây dựng, vẫn chưa chuyển nhượng cho bố, hiện giờ anh ta vẫn là một cổ đông của công ty xây dựng.
“Vụ đầu tư lần này là mối hợp tác giữa doanh nghiệm với doanh nghiệp, là mối hợp tác của công ty xây dựng và đối phương.
“Cho nên nếu thật sự phải gánh vác trách nhiệm thì cũng là trách nhiệm của ông chủ công ty chứ!”
Phương Như Nguyệt trợn tròn mắt: “Có... có thật vậy không?
“Công ty xây dựng đứng tên bố anh, vậy... vậy thì chẳng phải bố anh càng nguy hiểm hơn à?"
“Hoàng Kiến Đình, tôi cảnh cáo anh, anh buộc phải gánh lấy trách nhiệm này."
“Anh mà dám để bố anh phải ngồi tù, thì tôi... tôi không tha cho cái mạng của anh đâu!”
Hứa Thanh Tuyết vội nói: “Dựa vào cái gì mà bắt một mình anh ấy gánh vác chuyện này?
“Lâm Mạc Huy cũng là cổ đông, anh ta cũng phải gánh vác.”
Phương Như Nguyệt tức tối: “Thế còn bố con thì sao?”
Hứa Thanh Tuyết cúi đầm lẩm bẩm, dáng vẻ không cam lòng.
Hoàng Kiến Đình hạ giọng: “Mẹ ạ, mẹ đừng nóng, con đang bàn với mẹ phương án giải quyết đây còn gì.
“Đúng như con vừa nói, không phải muốn con chịu trách nhiệm về lần đầu tư này là có thể chịu trách nhiệm được."
“Chắc chắn chủ công ty phải chịu trách nhiệm."
“Cho dù con thật sự muốn gánh vác tất cả thì con cũng không có cái bản lĩnh ấy.
“Đến lúc người ta truy cứu thì bố không thoát khỏi dính líu được đâu”
Phương Như Nguyệt và Hứa Đình Hùng đều trố mắt: “Vậy phải làm thế nào?”
Vẻ mặt Hoàng Kiến Đình trở nên hung ác, nghiến răng bảo: “Hiện giờ cách duy nhất là tìm lấy một cổ đông, chuyển nhượng hết cổ phần của bố cho người đó.
“Như vậy thì bố không còn là ông chủ của công ty nữa, sẽ không cần phải gánh vác những chuyện này, cũng có thể giúp bố tránh được họa lao tù”
Hứa Đình Hùng phấn chấn hẳn lên, lập tức nói: “Ý của anh là, chuyển nhượng toàn bộ cổ phần đứng tên tôi cho Lâm Mạc Huy, để nó gánh vác chuyện này?
“Hoàng Kiến Đình, anh có nghĩ nó sẽ đồng ý không?
“Lâm Mạc Huy không phải thắng ngốc, chuyện tù tội rõ rành rành ra đấy, đời nào nó lại gánh chịu?
“Chưa nói gì đến chuyện nó không đồng ý, ngay đến Thanh Mây cũng sẽ không đồng ý đâu.”
Hoàng Kiến Đình thể thọt: “Nếu như anh ta biết thì chắc chắn là sẽ không đồng ý.
“Nhưng nếu như anh ta không hay biết gì thì dễ xử lí thôi.
“Trước đây anh ta còn không muốn trao công ty lại cho ba, chứng tỏ anh ta rất muốn có được công ty này.
“Bây giờ chuyển nhượng cổ phần cho anh ta, dĩ nhiên là anh ta vui vẻ rồi, đến chị Thanh Mây cũng sẽ vui như Tết.
“Chúng ta cứ giấu nhẹm chuyện này đi trước đã, sau khi sang tên hết toàn bộ cổ phần của công ty cho anh ta thì chuyện này chẳng còn liên quan gì đến chúng ta nữa."
“Đến lúc đó, anh ta không muốn gánh vác trách nhiệm cũng không được, ai bảo anh ta là cổ đông của công ty kia chứ!”
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt nhìn nhau, hai người còn đắn đo.
Hứa Thanh Tuyết lập tức lên tiếng: “Bố mẹ ạ, bố mẹ đang nghĩ gì thế?