Hứa Đình Hùng hơi trầm ngâm một lát rồi nói: "Thanh Tuyết, con nói xem rốt cuộc chuyện này có chắc chắn được không?"
"Đây là một nghìn không trăm năm mươi tỷ đồng đấy, nếu như thực sự xảy ra sai lầm gì đó thì chuyện không nhỏ đâu!"
"Một nghìn tỷ lần trước nếu không phải là cuối cùng lấy về được thì chúng ta đã xong đời rồi."
Hứa Thanh Tuyết cười nói: "Bố, bố cứ yên tâm đi."
"Lần này không giống với lần trước."
"Người lần trước là lừa đảo, nhưng người lần này chúng ta hợp tác là cậu chủ của nhà họ Phương trong mười gia tộc lớn."
"Người đấy là nhân vật nổi tiếng trong toàn thành phố Hải Tân đấy."
"Đến lúc đó cứ đem ra so sánh, chị ắt sẽ biết Lâm Mạc Huy đến cùng là loại đồ bỏ gì."
Phương Như Nguyệt gật đầu liên tục: "Nói không sai, lần này con nhất định phải đạp Lâm Mạc Huy xuống"
"Cái thằng ăn bám vô dụng này, mẹ nhìn nó lâu tí còn cảm thấy buồn nôn."
"Chờ đến khi Thanh Mây thất vọng về nó, chúng ta có thể danh chính ngôn thuận đuổi nó ra ngoài rồi."
"Nói thật là bây giờ mẹ hận không thể đuổi nó đi ngay lập tức!"
Hoàng Kiến Đình cười khẽ: "Mẹ, đừng có gấp."
"Thủ tục đổi tên trên giấy giờ bất động sản vẫn chưa xong."
"Bây giờ mà đuổi anh ta đi vậy thì không đáng."
"Anh ta ăn ở tại nhà chúng ta lâu như vậy, cho chúng ta một căn nhà cũng là việc nên làm mà."
Phương Như Nguyệt cười ha ha: "Nói đúng lắm."
"Ăn khế trả vàng mà."
"Thời điểm nó nghèo túng nhất chúng ta đã giúp nó, chẳng khác nào đã cứu mạng nó."
"Nó đền ơn cho chúng ta bằng một căn nhà cũng là chuyện nên làm."
Mấy người trong phòng bắt đầu cười ha ha, ai đấy đều có vẻ mặt đầy đắc ý, không có chút cảm giác hổ thẹn nào.
Bên ngoài phòng, Hứa Thanh Máy nghe thấy mà sắc mặt tái mét, không khỏi nắm chặt nắm đấm.
Hứa Thanh Mây tức giận đến nỗi muốn đẩy cửa vào phòng, nhưng bị Lâm Mạc Huy ngăn lại.
Lâm Mạc Huy ra dấu im lặng với sau đó kéo cô đi lên tầng.
Về đến phòng, Hứa Thanh Mây lập tức sốt ruột: "Lâm Mạc Huy, anh làm gì vậy?"
"Tại sao không để em đi vào nói rõ ràng với bọn họ."
"Một nghìn tỷ này, em... em có chết cũng sẽ không đưa cho bọn họ."
Lâm Mạc Huy thở dài: "Thanh Mây, em đừng tức giận"
"Bố mẹ không hài lòng về anh, đây cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai."
"Em đi vào làm ầm ĩ một trận với bọn họ thì có thể làm gì được?"
"Tình hình của bố mẹ không phải em không biết."
"Bọn họ thuộc kiểu không đụng phải tường sẽ không quay đầu."
"Cho dù em có làm ầm ĩ với bọn họ, bọn họ cũng sẽ làm ẫm ĩ hơn cả em, nói không chừng lại muốn khóc lóc treo cổ, ép em đưa tiền, cớ gì phải làm thế?"
Hứa Thanh Mây nôn nóng: "Vậy... vậy cũng không thể để mặc bọn họ làm xắng làm bậy như thế được!"
"Lại còn muốn lấy hơn một nghìn tỷ cho Hoàng Kiến Đình đi đầu tư bất động sản!"
"Hoàng Kiến Đình thì biết đầu tư gì chứ?"
"Còn nữa, căn nhà này là của anh, bọn họ dựa vào đâu mà đòi lấy đi?"
"Em phải nói cho bọn họ biết, bọn họ đừng nghĩ đến chuyện đổi tên giấy tờ bất động sản nữa!"
Lâm Mạc Huy giữ chặt Hứa Thanh Mây: "Em đừng vội."
"Chuyện này không thể dùng cách như vậy để giải quyết được."
"Hơn nữa anh cũng đã nói rồi, cho bọn họ căn nhà này cũng không sao cả, dù sao thì bọn họ cũng là bố mẹ em."
"Sau này chúng ta chắc chắn sẽ không ở đây."
Hứa Thanh Mây vội nói: "Lâm Mạc Huy, anh cứ luôn nhân từ như thế."
"Anh đối xử tốt với người ta, nhưng chưa chắc người ta sẽ tốt với anh như vậy!"
"Anh nhìn dáng vẻ của bọn họ mà xem, chỉ hận không thể để anh chết đi, anh... tại sao anh còn muốn đối xử tốt với bọn họ như vậy chứ?"
Lâm Mạc Huy cười khẽ: "Thanh Mây, bọn họ là bố mẹ của em, bọn họ nuôi dưỡng em trưởng thành, chắc chắn anh phải tôn trọng bọn họ."
Trong lòng Hứa Thanh Mây cảm động, thấp giọng nói: "Nhưng mà anh cũng không thể để bản thân phải uất ức như vậy được!"
"Những việc mà bọn họ làm quả thật là cố tình gây sự mà."
"Anh cứ dung túng cho bọn họ như thế sẽ chỉ khiến bọn họ ngày càng tệ hơn thôi!"
"Làm bố làm mẹ cũng đâu thể như thế được?"
"Lâm Mạc Huy khẽ nói: "Thanh Mây, sao phải tức giận chứ?"
"Ít ra bọn họ vẫn yêu thương em, cũng là vì muốn tốt cho em, chẳng qua là dùng sai cách mà thôi."
"Điểm này thì tốt hơn rất nhiều so với bố của Vương Kim Liên mà."
Hứa Thanh Mây khẽ thở dài, cô nghe Lâm Mạc Huy nói đến chuyện bố của Vương Kim Liên.
So sánh như vậy, mặc dù bố mẹ cô có cố tình gây sự nhưng xuất phát điểm cũng là vì hai chị em cô.
"Người bình thường muốn hợp tác với cậu ấy còn chẳng tìm được cơ hội ấy chứ."
"Nếu như không phải gần đây cậu Phương vừa đúng lúc thiếu vốn lưu động thì người ta cũng chẳng thèm để mắt đến chút tiền ấy của chúng ta đâu."
"Nhất định không thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy."
Phương Như Nguyệt lo lắng nói: "Làm sao con biết đây là cậu Phương chứ?"
"Chúng ta cũng đâu có quen với người của nhà họ Phương."
Hoàng Kiến Đình khẽ cười nói: "Mẹ, con đã xác nhận chuyện này rồi."
"Thật ra hạng mục này từ lâu đã hợp tác với công ty xây dựng kia."
"Con đã nghe ngóng rồi, công ty xây dựng kia có cổ phần của nhà họ Chu thuộc mười gia tộc lớn, thật ra cậu Phương vốn là hợp tác với nhà họ Chu."
"Người khác không biết thân phận của cậu Phương, chẳng nhẽ nhà họ Chu lại không biết."
"Thân phận này chắc chắn không sai!"
Phương Như Nguyệt gật đầu: "Thân phận không sai, vậy là tốt rồi."
"Nếu đã làm ăn với mười gia tộc lớn, vậy thì chắc chắn sẽ không lỗ vốn."
"Đình Hùng, em cảm thấy có thể làm được đấy."
Hứa Đình Hùng vẫn còn đang trầm ngâm, Hứa Thanh Tuyết thấp giọng nói: "Bố, đừng có do dự nữa!"
"Tòa nhà này của cậu Phương chỉ cần được xây lên, nhà đầu tư như chúng ta không chỉ được lãi gấp mấy lần. Mà quan trọng nhất là, chúng ta xem như đã kéo được quan hệ với nhà họ Phương đấy."
"Có sự ủng hộ của nhà họ Phương, công ty xây dựng của chúng ta nhất định có thể nhảy vọt lên trở thành xí nghiệp lớn của thành phố Hải Tân."
"Đến lúc đó, ngay cả Công ty dược phẩm Hưng Thịnh cũng chẳng bằng công ty bất động sản của chúng ta đâu."
"Lần này cũng có thể chứng minh năng lực của chúng ta với chị, cũng có thể cho chị ấy biết rốt cuộc Lâm Mạc Huy là mặt hàng gì rồi!"
Câu nói này đã hoàn toàn lay động Hứa Đình Hùng.
Ông ta chậm rãi gật đầu: "Được, vậy cứ quyết định như vậy đi."
"Chờ đến lúc một nghìn không trăm năm mươi tỷ này về, bố sẽ lập tức chuyển khoản cho các con."
"Kiến Đình, làm cho tốt, tuyệt đối đừng để bố phải thất vọng!"
Hoàng Kiến Đình hết sức vui mừng: "Bố, bố yên tâm đi, con nhất định sẽ không để bố phải thất vọng."
Hứa Thanh Tuyết cũng vui vẻ: "Bố Hoàng Kiến Đình làm việc thì bố cứ việc yên tâm đi."
"Chồng con so với tên Lâm Mạc Huy kia thì điểm nào cũng mạnh hơn gấp trăm ngàn lần, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội thôi."
"Lần này cuối cùng cũng có cơ hội, anh ấy có thể một bước lên trời rồi."