Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 300: Hứa đình hùng điên cuồng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hứa Thanh Mây với Hứa Thanh Tuyết tranh luận một hồi, Hứa Đình Hùng đột nhiên đập bàn một cái, tức giận nói: “Ngậm miệng hết lại cho bố!”

“Thanh Mây, bố cũng không làm khó con nữa.”

“Chúng ta cũng không cần mấy nghìn tỷ nữa, con chỉ cần rót cho hiệu thuốc hơn một nghìn tỷ là được rồi.”

Sắc mặt Hứa Thanh Mây biến đổi, hơn một nghìn tỷ, đây cũng là điều không thể.

Hứa Thanh Tuyết bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Bố, bố quá dung túng chị ấy rồi.”

“Chị ấy khó khăn gì chứ?”

“Chị ấy là chủ tịch của công ty, vốn của công ty lưu động như thế nào, không phải chị ấy nói là được sao?”

“Dựa vào cái gì mà công ty dược liệu của người ngoài còn có thể có mấy nghìn tỷ, mà hiệu thuốc của chúng ta lại chỉ cho hơn một nghìn tỷ chứ?”

Hứa Đình Hùng khoát tay: "Công ty muốn phát triển, chung quy cũng không thể đem toàn bộ tài chính đều rót vào hiệu thuốc của chúng ta, vậy thì tổng công ty phải làm sao?”

"Hơn một nghìn tỷ không ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty, cũng sẽ không làm khó chị gái con

Hứa Thanh Tuyết gật đầu, liếc về phía Hứa Thanh Mây: “Chị, nghe thấy chưa?”

“Bố mẹ vì chị mà cân nhắc nhiều như vậy, chị lại vì bố mẹ làm được bao nhiêu?”


“Hơn một nghìn tỷ này, nếu như chị không lấy ra đây thì chị không xứng làm người!”

Hứa Thanh Mây vội nói: “Bố, công ty hiện tại lấy đâu ra hơn một nghìn tỷ chứ?”

“Hiện tại công ty đang dốc toàn lực phát triển mạnh, mấy đơn đặt hàng vẫn chưa làm xong, toàn bộ tài chính đều đầu tư ra ngoài rồi.”

Sắc mặt Hứa Đình Hùng phát lạnh: “Hứa Thanh Mây, công ty trước đây thu vào mấy nghìn tỷ tiền đặt cọc, con đừng nói với bố là toàn bộ đều không còn nữa.”

“Còn có, khoảng thời gian này công ty dược liệu kiếm được nhiều tiền thế kia, nghe nói có đến mấy nghìn tỷ cơ mà."

“Tiền này thì không phải là tiền sao?”

“Bố không nói để con cho bố mấy nghìn tỷ, bố chỉ muốn hơn một nghìn tỷ, này cũng không được sao?”

“Con xem chúng ta như bố mẹ, hay là xem chúng ta như là ăn xin vậy?”

Hứa Thanh Mây sốt ruột nói: “Tiền đặt cọc người ta đưa cần dùng để mua thiết bị xây dựng nhà máy, mua nguyên vật liệu, còn phải tuyển nhân viên công nhân rồi tiền lương cho họ nữa, những thứ này đều tiêu hao một số lượng lớn tiền quỹ rồi.”

“Mấy đơn đặt hàng đó, chúng ta chỉ có hoàn thành xong rồi mới có thể kiếm được tiền, trước đó đều là bỏ tiền ra.

“Công ty dược liệu đúng là kiếm được tiền, nhưng đó là tiền của chi nhánh.

Hứa Thanh Tuyết cười khẩy: “Tiền của chi nhánh thì làm sao chứ?”

“Tiền của chi nhánh thì cũng chẳng phải là tiền của tổng công ty sao?”

“Chị là chủ tịch, chỉ cần chị mở lời, vậy thì Đặng Tiến Quân kia còn có thể giữ khư khư tiền không đưa cho chị sao?”

Hứa Thanh Mây bất đắc dĩ: “Thanh Tuyết, em trước đây cũng đã từng làm tài vụ ở công ty, em hẳn là hiểu rõ”

“Dưới tình huống bình thường, tổng công ty sẽ không can thiệp đến vấn đề kinh doanh và tài chính của các công ty dưới trướng”

“Chị là chủ tịch cũng không có quyền hạn lớn như vậy.”

“Nếu muốn động số tiền này, vậy...vậy thì cũng phải cần đến sự đồng ý của hội đồng quản trị và chi nhánh mới được!”

Hứa Đình Hùng trực tiếp xua tay: “Bố không quan tâm nhiều như vậy!”

"Hứa Thanh Mây, bố chỉ hỏi con một câu.”

“Hơn một nghìn tỷ, rốt cuộc là có cho hay không!”

“Nếu như con không thể cho được, vậy thì rõ ràng là làm chủ tịch như con không có năng lực.

“Nếu như đã không có năng lực, vậy thì con cũng không cần làm chủ tịch nữa, ngày mai đem toàn bộ cổ phiếu của công ty chuyển lại cho bố”

“Để bổ cho con xem, thế nào mới thực sự gọi là quyết đoán của chủ tịch!”

Hứa Thanh Tuyết vỗ tay cười nói: “Bố, con cảm thấy, vẫn là bố làm chủ tịch là thích hợp nhất.”

“Dù sao thì bố cũng là người đứng đầu của nhà ta!”

“Hơn nữa, bố làm việc gọn gàng lưu loát, giỏi hơn chị của con nhiều

“Lại nói, bố làm chủ quản lý việc nhà cũng có thể đảm bảo tài sản nhà chúng ta không bị người ngoài lừa đi hết.”

Vừa nói vừa bóng gió chĩa mũi nhọn vào Lâm Mạc Huy.

Hứa Thanh Mây sắp tức đến phát khóc rồi, bố của chính mình rốt cuộc là nghĩ cái gì vậy!

“Bố, rõ... rõ ràng là bố đang ép con!”

“Cổ phần của công ty là của con, bố... bố dựa vào cái gì mà bảo con chuyển cổ phần lại cho bố?”

Hứa Thanh Mây bực tức nói.

Hứa Đình Hùng đập bàn, giận dữ hét lên: “Chỉ bằng bố là bố của con!"

“Chỉ bằng bố nuôi con khôn lớn như vậy!”

“Chỉ bằng bố đã tạo con nhiều điều kiện tốt như vậy, để cho con làm chủ tịch!”

Sắc mặt Hứa Đình Hùng dữ tợn, tức giận nhìn Hứa Thanh Mây.

Hứa Thanh Mây bị dọa đến mức lùi về sau mấy bước.

Trước kia tính khí của Hứa Đình Hùng rất nóng nảy, thỉnh thoảng còn đánh đập hai chị em họ.

Vì vậy tận đáy lòng Hứa Thanh Máy đối với Hứa Đình Hùng vẫn có chút sợ hãi.

Hứa Đình Hùng thật sự nổi giận lên vẫn để lại bóng ma tâm lý trong lòng Hứa Thanh Mây.

Nhưng Hứa Thanh Mây bắt đầu không muốn thỏa hiệp, cô cắn chặt răng nói: “Bố, bố nuôi con khôn lớn con rất biết ơn, con cũng sẽ hiếu thuận với bố."

“Thế nhưng, công việc và tình cảm là hai chuyện khác nhau."

“Ở trong nhà bố là người đứng đầu gia đình ta.”

“Thế nhưng bố không thể can thiệp tới công việc của con.”

“Con xin lỗi, con...con không thể đem cổ phần chuyển lại cho bố!”


Hứa Đình Hùng nổi điên, chỉ vào Hứa Thanh Mây: “Con nói lại một lần nữa!”

“Con không chuyển cổ phần cho bố thì muốn chuyển cho ai hả?”

“Có phải là muốn chuyển sang cho tên khốn này không?”

Nói xong, Vương Đình Hùng cầm lấy chén trà ở trên bàn ném mạnh về phía Lâm Mạc Huy.

Hứa Thanh Tuyết vẻ mặt hung ác, trực tiếp chạy đến phòng bếp.

Hứa Thanh Mây thấy thế, sợ hãi hôi lên: “Bố... bố phát điên rồi sao?”

Hứa Đình Hùng cả giận nói: “Con ngậm mồm lại cho bối”

“Hôm nay, bố nhất định phải giết cậu ta!”

“Cho dù phải trả giá bằng cái mạng này cho cậu ta bố cũng nhận.”

“Dù sao cho dù xem như bố chết đi, của cải nhà họ Hứa chúng ta cũng không bị cái loại vong ân bội nghĩa lòng lang dạ sói này lấy đi!”

Phương Như Nguyệt gắt gao ôm chặt lấy Hứa Thanh Mây, gào khóc: “Chúng ta rốt cuộc đã tạo ra cái nghiệp gì vậy chứ, làm sao có thể tìm đến một kẻ vong ân bội nghĩa như này chứ?”

“Thanh Mây, con đừng chắn bố của con nữa, bố của con cũng chỉ vì muốn tốt cho con.”

"Hứa Đình Hùng, anh yên tâm”

“Nếu như anh có chuyện gì, em tuyệt đối cũng sẽ không sống một mình.”

Hứa Thanh Mây gấp đến độ quay vòng vòng: “Bố, có chuyện gì chúng ta