Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 291: Anh hỏa






Sáng sớm ngày thứ hai, Quang Ngọc Trung mang theo hơn hai mười người chạy đến nhà Vương Đạt Thu

Vương Đạt Thụ cũng đã dậy rồi, nhìn thấy Vương kim Liên đang thu dọn, nổi giận đi đến chỗ cô ấy vứt mọi thử đi.

"Không cần thu dọn, hôm nay mày đừng mong được gả đi

“Nuôi mày lớn đến thế này rồi, một chút hiểu thuận cũng không biết, còn giúp người ngoài hại tạo"

"Tao nói cho mày biết, đợi giải quyết xong việc của tên phế vật này xong, xem tao xử lý mày thế nào!”

Vương Đạt Thụ giận dữ mắng một hồi, vừa mắng vừa ném đồ của Vương Kim Liên, rồi vênh váo tự đắc roi di.

Ông ta lấy mấy bao thuốc, chạy đến chỗ Quang Ngọc Trung, phân phát thuốc lá cho huynh đệ của anh tà, mặt mày hớn hở,

“Các anh em, hôm nay làm phiền các anh em rồi." “Đám khốn đó, thật là bắt nạt người quá rồi"Không chỉ đánh tôi, mà đến Kim Linh bọn chúng cũng đánh, hôm nay nói gì cũng không thể bỏ qua cho bọn chúng được

Những anh em của Quang Ngọc Trung phần nộ gầm lên: "Mẹ nó chứ, còn dám đánh cà chị dầu? Đúng là muốn chết đây mà?"

"Đánh chết chúng nó đi

"Ngược lại tao đang muốn xem xem, rốt cuộc là ai mà dám to gan vậy?"

"Lất nửa vây chặt mọi lối ra vào, một thắng cũng đừng mong chạy thoát

Mọi người la hét không ngừng, dáng vẻ hùng hồ ngạo mạn.

Vương Kim Linh đứng ở bên cạnh, khuôn mặt trận ngập vẻ đắc ý: “Chỉ vài đứa bạn rác rưởi của Niên mà muốn đầu lại chồng tôi sao?"

"Hừ, lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức

minh"

Khoảng hơn 9 giờ, vài chiếc xe hơi chạy vào xóm.

Phía trên xe còn treo kinh khí cầu, chắc là xe đi đón người.


Quang Ngọc Trung đừng ở trên lầu nhìn, có chút kinh ngạc: "Hừ, còn tìm mấy chiếc xe Benz làm xe hoanữa à?"

Vương Đạt Thụ không nói gì, ông ta không dám nói chuyện của Đặng Tiến Quân nói cho Quang Ngọc Trung biết, là sự Quang Ngọc Trung sẽ không giúp ông

ta.

Vương Kim Linh trực tiếp vẫy tay: "Mặc kệ bạn chúng có xe Mecedes-Benz hay BMW gì chăng nữa cũng không thể nào sánh với chúng ta lúc đó được "

"Chồng ơi, lát nữa anh nhất định phải bảo thủ cho

em đó!"

Quang Ngọc Trung gật đầu: “Yên tâm đi

"Dù gì anh cũng đến đây rồi, hôm nay bọn họ

đừng mơ chạy thoát"

“Các anh em, đi, xuống dưới với tôi!”

Một đám người khí thể ầm ầm đi xuống cùng Quang Ngọc Trung.

Vương Đạt Thụ đi theo đằng sau, khuôn mặt tràn

đẩy đắc ý.

Mấy chiếc xe sau khi tiến vào, ngay lập tức có vài người từ trên xe đi xuống, đang nói chuyện gì đó.

Quang Ngọc Trung dẫn theo một đám người hùng hồ đi đến, trực tiếp một đạp đá vào phần thân trước của chiếc xe, phẫn nộ mắng: "Mẹ nó, đây là xe củaai?"

"Ai cho phép đỗ xe ở đây?"

Vài tên lái xe đều đang mù mịt, một người trong đó nói: "Các anh, có chuyện gì sao?"

“Hôm nay bên chúng tôi có người kết hôn, chúng

tại đến để giúp đỡ

“Đỗ xe ở đây có gì không đúng sao?"

Quang Ngọc Trung trợn mắt: "Vớ vần, tất nhiên là không đúng rồi!”

“Nói cho các người biết, việc kết hôn ngày hôm nay, không cần diễn ra nữa."

"Nào nào nào đến đây, đứng sang bên cạnh này

cho tao."

“Mẹ nó ai là Lâm Mạc Huy? Đứng ra đây cho tao

xem!"

"Gan mày không nhì nhì, đến cả việc của tao mày cũng quản, hay là không muốn sống nữa?"

Mấy tên lái xe giờ mới hiểu, hóa ra là đến kiểm

chuyện.

Một tài xế đứng đầu chau mày nói: “Người anh em, nề mặt tôi chút."

"Hôm nay đại hôn, là chuyện vui, anh...Quang Ngọc Trung đảm một phát vào mặt người tài xế đang nói: "Tao nề mặt mày đây, có chịu được không?"

Người tài xế bị đánh kia có chút mông lung, những người bên cạnh cũng nổi giận ngay lập tức, ẩm ẩm

xông lên.

"Mày muốn làm gì?”

“Muốn đánh nhau phải không?"

Quang Ngọc Trung cười: "Đám người các người không biết sống chết là gì, còn muốn phản kháng sao?"

“Có phải cảm thấy tạo đã quá nhân từ?"

"Được thôi, đánh cho tao"

Những người đứng bên Quang Ngọc Trung lập tức vây lại thành vòng tròn.

Ngay lúc nào, ở cửa lớn lại có thêm mười mấy

chiếc xe nữa tiến vào,

Một người đàn ông xăm trổ bước xuống từ trên chiếc xe đi đầu, lớn tiếng nói: “Làm cái gì vậy?"

“Bào chúng mày làm chút việc nhỏ tỷ, còn làm không xong?"

“Một lát nữa đoàn xe đến, chúng mày còn khôngdọn dẹp sạch sẽ, đoàn xe làm sao mà tiến vào được?"

Quang Ngọc Trung đánh mắt nhìn anh ta, đột nhiên sắc mặt thay đổi, giọng điệu run run nói: "Anh... anh Hòa

Người đàn ông xăm trổ đó chính là anh Hóa,

Anh ta liếc nhìn Quang Ngọc Trung, cảm thấy quen mắt, nhưng không biết đã gặp qua ở đâu rồi

Nhưng mà anh ta cũng không thèm để ý, tức giận nói: "Còn ngày ra đó làm gì?"

“Không nhanh mà đi làm việc đi?"

Lúc này, người tài xế đứng đầu đó quay đầu lại, trầm giọng nói: “Anh Hỏa, chúng em đã đến từ sớm

rồi

“Nhưng đảm người này lại xông lên đánh chủng em, không để chúng em làm việc.

"Bọn họ còn nói, hôm nay không kết hôn nữa."

"Không chỉ như thế, thậm chí còn nói lời bất kinh đối với anh Huy

Quang Ngọc Trung sững sờ, lắp bắp lên tiếng: "Các người các người đang làm việc cho anh Hỏa?"

Tên tài xế không thèm để ý anh ta.

Anh Hỏa tức giận, trực tiếp đấm một quyền vàocánh cửa xe, hung hăng chạy lại, gầm lên: "Con mẹ nhà nó, ai mà to gan đến thế, dám ăn nói là măng với anh Huy?"

Nhìn thấy anh Hòa đi đến, Quang Ngọc Trung sơ run cầm cập, run rẩy nói: "Anh Hỏa, đây. đây chỉ là hiệu làm thôi ạ.

... em không biết chuyện này có liên quan đến anh, em... em xin lỗi. Anh Hòa, anh cho em một cơ

"Em

hội."

Anh Hòa gần như không thèm nghe lời anh ta nói, vung ngược tay đấm vào mặt anh ta một phát.

"Cút ra chỗ khác!"

"Mày là cải thá gì, mà còn dám đòi cơ hội?"

"Mẹ mày, hôm nay là ngày đại hi, ông đây không muốn tức giận, mày cần gì phải ép ông đây nổi điên lên cơ chứ?"

“Đến ngay cả anh Huy cũng dám chửi, hôm nay tao mà không xử lý mày, thì tao ăn nói làm sao với anh Huy được chứ."

“Người đâu, mang đảm khốn này đi xử lý cho tao, một người cũng không được bỏ qua!

“Hôm nay đứa nào còn có thể đứng lên được, ông đây sẽ tìm bọn mày tính sổ!"Đám thuộc hạ của anh Hòa nào dám chấn chủ, với văng chạy lại, trực tiếp bao vây đám người Quảng Ngọc Trung lại.

Vừa đúng lực Vương Thành Đạt đi đến, nhìn thấy cục diện này, ông ta cũng có chút mông lung

"Quang Ngọc Trung, xảy... xảy ra chuyện gì vậy?" Vương Đạt Thụ nhỏ giọng hỏi.


Quang Ngọc Trung chỉ muốn khóc, anh ta run rẩy nói: "Ông... Rốt cuộc ông đắc tội với loại người nào đây?"

“Làm sao mà cả anh Hỏa cũng chạy đến vậy?"

Vương Đạt Thụ ngạc nhiên: “Cái gì mà anh Hòa?"

Quang Ngọc Trung dường như muốn phát đien: "Anh Hòa mà ông cũng không biết sao?"

“Một nhân vật lớn của thành phố Hải Tân, đến cả bố tôi, gặp anh ta cũng phải cung kính.

“Ông... ông tốt cuộc đã động chạm vào loại người gì vậy chứ?"

Vương Đạt Thụ mông lung, ông ta gần như chỉ cho rằng, Đặng Tiến Quân chỉ là có chút bản lĩnh trong kinh doanh.

Nói về việc đánh giết, chắc chắn không bằng Quang Ngọc Trung.Ai có thể nghĩ được, vậy mà lại chọc nhằm vào nhân vật lớn như vậy.

Oong ta cử thấp đấu không dám nói, thậm chí còn lên lên lùi về phía sau, muốn rời khỏi nơi đấy thị phí này.

Nhưng mà, ông ta vừa mới đi chưa được vài bước, liền bị thuộc hạ của anh Hòa chặn lại.

"Đại ca, chuyện này không liên quan gì đến tôi...

Vương Đạt Thụ vội vàng nói.

Quang Ngọc Trung chợt điên lên chửi: "Mẹ kiếp!" "Lão già khốn khiếp, chính ông gọi tôi đến đây.

“Anh Hòa, việc này thật sự không liên quan gì đến em, em cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì."

"Lão già khốn khiếp này bảo em dẫn người đến, em... em thật sự không có ý động chạm đến các anh."

Anh Hòa không nhẫn nại chỉ tay: "Đánh hết cho

tao."

Mấy thuộc hạ của anh Hòa đang định ra tay, Vương Đạt Thụ liền nói vội: "Đừng đánh, đừng đánh, tôi... tôi là bố vợ của Niên"

“Hôm nay nó đến đây để kết hôn với con gái tôi." Anh Hòa sửng lại một lát, anh ta không biết ở đâyđang xảy ra chuyện gì.

Suy nghĩ một chút, anh Hóa xua tay nói: “Trước hết dân lao già này sang một bên

"Lát sau điều tra xem, nếu ông ta đúng là bố vợ

của Niên thì thôi vậy.

"Nếu không phải, thì con mẹ nó, đánh gãy cái chân chó của lão ta cho tạo, sau đó đánh gãy hết hai hàm răng của lão to

Vài người nữa xông lại, không nói gì, trực tiếp kéo

Vương Đạt Thụ đi,

Còn đám người Quang Ngọc Trung, có khóc cha khóc mẹ cũng không có tác dụng, bị người của anh Hòa lôi vào ngõ nhỏ phía sau xử lý.

Trên tầng, Vương Kim Linh nhìn thấy cảnh tượng

này, chỉ biết sợ run người. Sự ngạo mạn trước đây của cô ta, vào lúc này hoàn toàn đã biến thành nỗi sợ hãi.