Gần mười giờ, xử lí xong xuôi mọi chuyện ở đây, Niên thu dọn lại một chút rồi đi thẳng đến nhà vợ chưa cưới.
Hôm nay bên nhà Niên chủ yếu là bố trí sảnh cưới, còn bên nhà vợ chưa cưới thì đãi tiệc mời khách.
Lâm Mạc Huy đi cùng với Niên qua đó, nếu như có việc gì cần thì anh cũng có thể giúp đỡ.
Nhà Niên lúc trước sống trong một căn nhà do công xưởng sắp xếp, lúc đó hai nhà bọn họ là hàng xóm láng giềng, mối quan hệ giữa hai nhà vô cùng tốt.
Sau này mẹ Niên bị bệnh, bố của anh ấy cũng bị sa thải khỏi nhà máy, nên họ đã dọn khỏi ngôi nhà đó và chuyển tới sống ở vùng ngoại ô.
Trên đường đi, Lâm Mạc Huy cũng hiểu thêm về vợ sắp cưới của Niên.
Cô ấy tên là Vương Kim Liên, nhà có hai anh trai và một chị gái.
Trước đây điều kiện của nhà bọn họ không tốt lắm, lúc đó bố mẹ Niên chỉ cần nuôi có một đứa con trai nên gia cảnh tương đối khá giả.
Bố mẹ Niên lại là người rộng lượng, thường xuyên giúp đỡ nhà của Vương Kim Liên, nên quan hệ giữa hai nhà rất tốt.
Sau này, khi bố mẹ Niên không còn công việc, thì bố của Vương Kim Liên là Vương Đạt Thụ lại được thăng chức, từng bước từng bước thành giám đốc xưởng.
Hiện tại, Vương Đạt Thụ cũng được coi là người đáng tin cậy.
Trước đây nhà của Vương Kim Liên cũng là hai phòng ngủ, bây giờ thì đã đổi thành bốn phòng ngủ.
Hai đứa con trai lần lượt vào nhà xưởng làm việc, đều được sắp xếp cho các vị trí tốt.
Vương Đạt Thụ hiện tại cũng được xem là người có danh tiếng.
Chị của Vương Kim Liên đã được gả cho con trai của một trưởng thôn vào năm ngoái, lúc đó đám cưới được trang trí rất đẹp.
Cũng có rất nhiều người đến xin hỏi cưới Vương Kim Liên, nhưng cô ấy đều từ chối.
Mặc dù Niên không nói rõ, nhưng Lâm Mạc Huy nghe ra được.
Đám cưới này, cả nhà họ Vương, chỉ có một mình Vương Kim Liên đồng ý.
Đến mức mà cả bố mẹ, hai anh trai, chị gái và anh rể của Vương Kim Liên đều không đồng ý chuyện hôn sự này.
Suy cho cùng thì nhà của Niên hiện tại đã xuống dốc.
Hơn nữa, cơ thể của Niên trở thành như thế này, cả đời cũng không làm được việc nặng nữa.
Vương Kim Liên gả qua đây, thì chắc chắn sẽ phải chịu nghèo khổ rồi.
Có thể nhìn ra được trong lòng của Niên đối với Vương Kim Liên là vừa cảm kích vừa hổ thẹn.
Cảm kích cô ấy đối với Niên không buông tay, hổ thẹn vì không có cách nào cho cô ấy cuộc sống tốt đẹp hơn.
Tới nhà họ Vương, khung cảnh náo nhiệt không xuất hiện như mong đợi.
Ngược lại, bên đây rất lặng lẽ, không giống nhà sắp gả con một chút nào.
Lên lầu, gõ cửa mấy lần, cửa mới mở.
Một người đàn ông sắc mặt tái nhợt đứng ở cửa, liếc nhìn Niên một cái: “Mày tới đây làm gì?”
Niên vội vàng cười: “Anh hai, nhà em bố trí xong rồi.”
“Em qua đây, xem bên đây có chỗ nào cần giúp đỡ thì phụ một tay."
Người đàn ông này là anh hai của Vương Kim Liên, anh ta khinh thường liếc nhìn Niên một cái: “Giúp cái gì?”
“Nhìn bộ dạng mày đi, có khác gì người khuyết tật đâu, mày có thể giúp được cái gì hả?”
Niên bối rối, vẫn cười nói: “Anh hai, việc nặng em không phụ được, nhưng mà việc nhẹ nhẹ một chút thì em có thể làm được.”
“Có chuyện gì cần, anh cứ dặn dò em là được.”
Anh trai của Vương Kim Liên xua tay khinh thường: “Được rồi, đừng có lỗi kéo vô ích nữa.”
“Nhà tạo hôm nay không có chuyện gì hết, không cần giúp đỡ, mày về đi!”
Mặt Niên biến sắc: “Anh hai, ngày mai...ngày mai em với Liên kết hôn mà.”
“Hôm nay, không phải là nhà anh phải mời khách sao, sao lại không có việc gì chứ?”
Anh của Vương Kim Liên cười lạnh lùng: “Ngày mai kết hôn?”
“Ai đồng ý vậy?”
“Ai đáp ứng vậy?”
“Ai muốn kết hôn với mày chứ?”
Niên choáng váng: “Chuyện này...chuyện này không phải đã nói xong rồi sao?”
“Ngày mai, Liên sẽ gả cho em!”
Anh trai Vương Kim Liên cười giễu cợt: "Ai nói với mày vậy hả?”
“Mày nói với tạo hả? Hay là nói với bố mẹ tao? Hay là mày nói với người trong nhà tao hả?”
"Mày chỉ nói với em gái tạo thôi, vậy là không tính đâu.”
Niên gấp gáp: “Anh hai, trước đây chúng ta đã nói rồi mà.”
“Lúc đó mọi người đều đồng ý rồi chứ?”
"Bây giờ sao lại...lật lọng như vậy mà."
Đúng lúc này lại có một người phụ nữ đến sau cánh cửa: “Anh phí lời với nó làm gì chứ?”
“Niên, cậu đến thật đúng lúc, cũng khỏi mắc công chúng tôi đến nhà cậu một chuyến.
“Cậu về đi, hôn lễ ngày mai, không diễn ra đâu!”
Người phụ nữ này là chị gái của Vương Kim Liên tên Vương Kim Linh.
Sắc mặt Niên lập tức thay đổi: “Tại sao chứ?”
“Đã..đã bàn bạc xong rồi mà, nhà em cũng đã trang trí xong, tại sao lại không gả nữa?”
Vương Kim Linh cười lạnh lùng “Cậu vẫn còn hỏi tại sao sao?”
“Có phải cậu muốn bị sỉ nhục mới chịu phải không?”
Mặc Niên tái nhợt, nghiến răng nói: “Cho dù không gả nữa, em...em cũng muốn biết lý do."
“Chị kêu Liên xuống đây, em tự mình hỏi cô ấy!
Vương Kim Linh xua tay: “Cậu không cần hỏi nó, đây là kết quả của gia đình tôi bàn bạc với nhau.”
“Cậu muốn biết tại sao? Được thôi!”
“Vậy nói thế này với cậu nhé, hai chị em chúng tôi.”
“Lúc tôi gả đi, chồng tôi lái Porsche đến đón tôi, theo sau tất cả là Mercedes-Benz."
“Cậu lái dòng xe gì, xe theo sau xe cậu là xe gì?”
Niên giật mình, anh ấy định tìm một chiếc BMW. Rốt cuộc, em họ anh ấy lại mượn một chiếc Passat đến, anh ấy trở tay không kịp rồi.
Vương Kim Linh cười nói tiếp: “Còn nữa, lúc tôi kết hôn, chồng tôi đã đưa một tỷ năm mươi triệu tiền sính lễ đó.”
“Cậu thì sao? Từ đầu cho đến bây giờ, cậu chỉ đưa tầm bốn triệu tiền sinh lễ, ngoài ra không có gì khác nữa đúng không?”
“Lúc tôi kết hôn, chồng tôi đã bao cả khách sạn Thiên Luyến, mời khách hơn trăm bàn.”
“Cậu thì sao? Làm tại nhà, tìm mấy người phụ nữ nông dân đến bưng bê, ngồi cũng không có chỗ ngồi, còn đòi mời khách hả?”
“Sau khi tôi kết hôn, tôi sống trong villa riêng của chồng tôi.”
“Cậu thì sao? Liên nhà tôi gả qua đó, thì sẽ ở trong căn nhà thuê quê mùa đó hả?”
“Chồng tôi là con trai của trưởng thôn, bây giờ làm nhà thầu xây dựng, một năm tệ lắm cũng kiếm được mấy tỷ."
“Cậu thì sao? Nhà cậu có hai cái ấm sắc thuốc, chỉ dựa vào bố cậu đi khiêng gạch kiếm tiền mua thuốc. Đừng nói là phí sinh hoạt, em tôi gả qua đó cũng sẽ phải đi làm để nuôi các người thôi!”
“Bố tôi là giám đốc xưởng sản xuất, sắp sửa thăng chức thành phó xưởng rồi.”
“Hai đứa con gái của ông ấy, một đứa gả đi nở mày nở mặt, một đứa gả đi trong hẩm hiu.”
“Chuyện này nếu truyền ra ngoài, thì bố tôi có mất mặt không chứ?”
Từng câu nói của Vương Kim Linh đều như những mũi dùi đâm vào tận