Lâm Mạc Huy ngồi xuống trước mặt Đặng Tiến Quân, vừa uống bia ăn đồ xiên, vừa hỏi tình hình Niên.
Vừa rồi Lâm Mạc Huy thật ra định trò chuyện với Niên, nhưng lúc đó hiện trường đông người, có mấy lời không tiện nói.
Sau đó, Tổng Lan lọc lại đột nhiên tới, Lâm Mạc Huy gần như không kịp trò chuyện nhiều với Niên.
Đặng Tiến Quân khoát tay nói: “Ai tình hình Niên hiện tại không tốt lắm.”
“Mẹ cậu ấy bị bệnh kia, làm gia đình tiêu tốn không ít.
“Bản thân Niên lúc đi làm bên ngoài cũng bị thương, hiện tại không làm được việc nặng
“Không có cách, chỉ có thể quay về, mở một quầy bán quà vặt tại nhà, miễn cưỡng duy trì sinh hoạt.
Lâm Mạc Huy không nghĩ Niên bây giờ lại đến nước này.
Mà từ đầu đến cuối, Niên đều không tìm đến anh, càng không đề cập đến một trăm bảy mươi lăm triệu tiền mặt kia.
Như thể có thể thấy, Niên vốn không muốn để Lâm Mạc Huy lo cho anh ấy, càng không muốn khiến Lâm Mạc Huy vì một trăm bảy lăm triệu kia mà áy náy.
Cố nén sự khó chịu trong lòng, Lâm Mạc Huy hỏi: “Giờ Niên đâu rồi?”
Đặng Tiến Quân: “Cậu ấy về nhà rồi”
“Ngày kia cậu ấy kết hôn, trong nhà còn bận nhiều việc lắm.”
Lâm Mạc Huy nhớ tới cô gái Niên đưa đi cùng, liền vội vàng hỏi: “Là cô gái lúc tối ăn cơm cùng hả?”
Đặng Tiến Quân lập tức gật đầu: “Còn không phải sao!”
“Cô gái này, có người nói là hàng xóm lớn lên từ nhỏ cùng Niên, quan hệ rất tốt.”
“Lúc Niên tốt nghiệp, hai người họ đã đính hôn.”
“Thế nhưng, bởi vì chuyện của mẹ Niên, đám cưới vẫn hoãn cho tới tận bây giờ.
“Đúng rồi, cô gái kia rất là tốt.”
“Sau khi Niên bị thương, cảm giác mình sẽ thành người tàn phế, sợ về sau sẽ liên lụy cô gái kia, cho nên liền viết thư chia tay cô gái kia.”
“Kết quả, cô gái kia chạy thẳng đến công trường của Niên, không đồng ý chia tay” . Truyện Điền Văn
“Nói thật, bây giờ có thể có một cô gái không rời không bỏ như thế, thực sự không nhiều lắm đâu!”
“Niên thực sự tìm được một cô gái tốt đấy!”
Lâm Mạc Huy gật đầu, tối nay lúc ăn cơm, cô gái kia dịu dàng im lặng, ngồi cạnh Niên không nói một câu.
Toàn bộ quá trình, cô đều rất cần thận gắp thức ăn cho Niên.
Bất kể là đi vào hay đi ra, cô vẫn ôm cánh tay Niên, vẫn đỡ Niên.
Cô gái như thế, thật là rất hiếm thấy.
Lâm Mạc Huy tự đáy lòng thấy vui thay cho Niên!
“Ngày mai cậu có bận gì không?”
“Không bận gì thì hai ta qua hỗ trợ đi." Lâm Mạc Huy nói.
Đặng Tiến Quân lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Huy à, tớ cũng muốn đi hỗ trợ."
“Nhưng thời gian này, công ty đều hết sức bận rộn”
“Sau khi cậu thắng hội giao lưu lần trước, chuyện bên công ty là càng lúc càng bận.”
“Tối qua không phải cậu cũng nghe sao, công ty chúng ta bây giờ là công ty dược liệu lớn nhất toàn bộ thành phố Hải Tân”
“Ngày mai có một lượng lớn hàng đến, hôm nay sau khi tan ca, chủ tịch Hứa mở họp, còn dặn tớ đặc biệt để tâm.”
“Chủ tịch Hứa luôn muốn để công ty phát triển tốt, tốt nhất trên thị trường, hiện giờ là thời điểm mấu chốt, tớ...tớ e là ban ngày không đi được rồi.”
Lâm Mạc Huy cười cười: “May là để cậu đi làm tổng giám đốc, chứ nếu để tớ đi thì bây giờ tớ mới là người khẩn trương.
“Nếu thế, mai tớ không kéo cậu đi nữa.”
Đặng Tiến Quân đau khổ: “Tớ cũng muốn đi.”
“Lúc cậu kết hôn, tớ không đi hỗ trợ được.
“Lúc tớ kết hôn, cậu cũng không ở đấy.
“Ba anh em chúng ta, hiện giờ Niên kết hôn, hai ta thiếu ai cũng không ổn.
“Như vậy đi, mai tớ xem tình hình thế nào, làm xong tớ sẽ tới ngay”
“Chứ ngày kia dù thế nào tớ cũng phải tới!”
Lâm Mạc Huy gật đầu: “Không vấn đề."
“Tớ tới cũng như vậy mà.”
Hai người ăn hết chỗ xiên nướng, trò chuyện trong chốc lát, lại tản đi.
Lâm Mạc Huy về đến nhà liền thấy Hứa Thanh Tuyết cùng Hoàng Kiến Đình ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách.
Nhìn thấy Lâm Mạc Huy, Hứa Thanh Tuyết bày ra vẻ mặt khiêu khích, có vẻ như đang đắc ý vì đã được trở về.
Lâm Mạc Huy không để ý Hứa Thanh Tuyết.
Anh rất hiểu Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt.
Hai người kia tương đối ích kỷ, nhưng với con mình lại rất thương yêu.
Hai người bọn họ chỉ coi thường Lâm Mạc Huy, đối xử với Hứa Thanh Mây như vậy cũng là bởi vì Lâm Mạc Huy.
Cho nên, lần này mặc dù Hứa Thanh Tuyết cùng Hoàng Kiến Đình gây ra chuyện, nhưng Hứa Đình Hùng cùng Phương Như Nguyệt cũng sẽ không thực sự đánh đuổi hai người họ.
Lúc đó là đang bực bội, hơn nữa, chủ yếu là làm dáng một chút.
Đối với tình huống như vậy, Lâm Mạc Huy cũng không để ý.
Còn chỗ ở này cũng chỉ là tạm thời.
Về đến phòng, Hứa Thanh Mây đang ngồi trong phòng giận dỗi.
Lâm Mạc Huy bất đắc dĩ thở dài: “Lại cãi nhau với bố mẹ sao?”
Hứa Thanh Mây tức giận nói: “Lâm Mạc Huy, anh nói xem rốt cuộc bố mẹ nghĩ gì?”
“Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình làm ra loại chuyện như vậy, bố mẹ còn để cho bọn họ trở về ở đây?”
“Hai người này phạm sai lầm, lẽ nào không cần phạt một chút sao?”
Lâm Mạc Huy cười nhẹ: “Thanh Mây, em cũng đừng giận bố mẹ.”
“Bọn họ làm như vậy, cũng không phải lần một lần hai, em nên làm quen đi."
Hứa Thanh Mây cả giận nói: “Vậy làm sao quen?”
“Thật sự là bất công!”
“Việc lúc đó rõ ràng không phải anh làm, bố mẹ lại một mực chắc chắn là anh làm, còn muốn đuổi anh ra ngoài.”
“A, hiện tại chứng minh là Thanh Tuyết, Hoàng Kiến Đình của họ sai rồi, kết quả chỉ là chỉ trích hai câu đầu mỗi chót lưỡi?”
“Chuyện này... Chuyện này thật sự hơi quá đáng đó!”
Lâm Mạc Huy cười nói: “Được rồi, nghĩ thoáng một chút đi.”
“Không phải anh nói rồi sao, chỗ này chỉ là tạm thời thôi.”
“Về sau tới ở khu Đảo Xanh, chỉ có hai người chúng ta, vậy không được sao?”
Hứa Thanh Mây lườm Lâm Mạc Huy: “Được rồi, biết anh bây giờ là phú hào họ Lâm rồi, cả ngày ra oai ở khu Đảo Xanh.”
“Em nói cho anh biết, dù chúng ta có tiền cũng không thể tiêu xài như vậy!”
“Tiền này phải giữ lại, sống ở nhà, phải tính toán tỉ mỉ, hiểu không?”
Lâm Mạc Huy cười nhẹ, Hứa Thanh Mây càu nhàu như vậy lại khiến cho anh cảm thấy rất ấm áp.
Hai người đang nói chuyện phiếm, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Lâm Mạc Huy mở cửa, Phương Như Nguyệt và Hứa Thanh Tuyết liền đi vào.
Hai người cũng không nói chuyện, đi thẳng tới bên giường.
Phương Như Nguyệt đi vòng quanh cái giường này vài vòng, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
Hứa Thanh Tuyết thì bên cạnh, không ngừng miêu tả công năng cái giường này với Phương Như Nguyệt, càng nói, hai mắt Phương Như Nguyệt càng tỏa sáng.
“Cái giường này không tệ nha!”
“Ai da, mẹ với bố con, nếu có thể có một cái giường lớn như vậy, cũng tốt nha!”
“Thanh Mây, con cũng biết, bố con bị bệnh về cổ, xương sống thắt lưng cũng không ổn, bác sĩ dặn dò để cho ông ấy ngủ giường tốt một chút.”
“Nhưng gia cảnh chúng ta lúc đó, vì nuôi hai chị em con đến trường, nào có tiền mua giường tốt gì chứ.
“Con xem bố con, bây giờ đi đường, lưng cũng hơi còng, đây chính là bệnh căn lúc đó lưu lại.”
Phương Như Nguyệt ngồi ở trên giường lải nhải.
Hứa Thanh Mây thấy thật hết chỗ nói, cô đương nhiên hiểu ý Phương Như Nguyệt.
Bà ta muốn cái giường này, nhưng lại ngại nói, cho nên cứ nói bóng nói gió như vậy.
Nếu đổi thành bình thường, Hứa Thanh Mây cũng không thèm để ý những thứ này.
Nhưng trải qua chuyện tối qua, trong lòng Hứa Thanh Mây vẫn còn đang nín nhịn đây.
Hứa Thanh Tuyết dẫn Phương Như Nguyệt tới, không nghi ngờ gì, nhất định là Hứa Thanh Tuyết nói chuyện cái giường này cho Phương Như Nguyệt.
Thật ra, Hứa Thanh Tuyết cũng rất muốn cái giường này, nhưng cô ta hiểu rõ địa vị bản thân ở nhà, gần như không lấy được cái giường này.
Thế nhưng, cô ta lại không cam lòng để Hứa Thanh Mây và Lâm Mạc Huy ngủ giường đắt đỏ như vậy, nên mới tìm tới Phương Như Nguyệt, muốn để Phương Như Nguyệt lấy cái giường này đi.
Trong lòng Hứa Thanh Mây lửa giận phừng phừng, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy.
Thứ Hứa Thanh Tuyết không có được, coi như cô ta phá hỏng, cũng không muốn để Hứa Thanh Mây có được!