Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 266: Không phải cậu và tổng lan ngọc rất thân quen sao?






Lần đầu nhìn thấy cô gái xinh đẹp này, trong lòng tất cả mọi người chỉ có một ý nghĩ.

“Trên đời này lại có cô gái xinh đẹp tuyệt trần như vậy sao?”

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Mà cô gái xinh đẹp này thì lại mỉm cười, đi về phía mọi người.

Mọi người đều thở gấp, đều tính toán trong lòng, chẳng lẽ cô gái xinh đẹp này lại coi trọng mình?

Trong đó, kích động nhất chính làTriệu Nhiên Thuận.

Bởi vì, cô gái xinh đẹp này đi thẳng về phía cậu ta.

Theo từng bước chân tiến tới của cô gái xinh đẹp, trái tim Triệu Nhiên Thuận cũng nhảy lên cổ họng.

Mắt thấy cô gái xinh đẹp đến trước mặt, cậu ta lập tức nở nụ cười, vừa muốn nói chuyện thì cô gái xinh đẹp này lại đi vòng qua cậu ta.

Biểu tình của Triệu Nhiên Thuận lập tức cứng lại.

Dưới ánh mắt khó tin của mọi người, cô gái xinh đẹp đi tới trước mặt Lâm Mạc Huy, cười nói: “Anh Huy, thật ngại quá, làm phiền anh dùng bữa rồi sao?”

“Phía bên tôi đã chuẩn bị xong cả rồi, bây giờ anh có qua được không?”

Tất cả mọi người đều hoang mang, cô gái xinh đẹp này đang nói chuyện với Lâm Mạc Huy sao?

Cô ấy mời Lâm Mạc Huy làm gì?

Lâm Mạc Huy sao lại biết cô gái xinh đẹp như vậy?

Lâm Mạc Huy cười cười: “Cô có vẻ thật sự gấp gáp nhỉ.”


“Không có việc gì, vừa hay tối nay tôi đang nhàn rỗi, giờ lập tức đi đi.”

Lâm Mạc Huy trả Tố Ny lại cho Đặng Tiến Quân, ở trước mắt bao người, theo cô gái xinh đẹp này này lên chiếc Lamborghini kia, nổ máy rầm rĩ đi.

Hiện trường vẫn là một mảnh im lặng, đám Triệu Nhiên Thuận giống như tượng đá, hoàn toàn đứng hình.

Lúc này, Đặng Tiến Quân đi tới, cười nói: “Triệu Nhiên Thuận, cậu biết cô gái xinh đẹp vừa rồi không?”

Triệu Nhiên Thuận có chút sửng sốt: “Tôi...tôi làm sao biết được?”

Đặng Tiến Quân cười nhạt: “Không thể nào chứ?”

“Không phải cậu vừa nói hai người rất thân quen sao?”

Triệu Nhiên Thuận bối rối: “Tôi...tôi nói như vậy lúc nào chứ?”

Đặng Tiến Quân: “Sao lại không?”

“Không phải cậu nói cậu và Tổng Lan Ngọc rất thân quen à?”

Triệu Nhiên Thuận vội kêu: “Tôi nói là Tổng Lan Ngọc, chứ không phải cô ấy."

Nói đến đây, Triệu Nhiên Thuận hơi ngừng lại, chợt mở to hai mắt nhìn.

Mọi người xung quanh cũng đồng loạt nhìn về phía Đặng Tiến Quân, Tạ Ngọc Phương vội kêu lên: “Cậu...cậu nói bậy à?”

“Đó là Tổng Lan Ngọc sao?”

Đặng Tiến Quân cười nhạt: “Cậu thấy thế nào?”

Mọi người quay sang nhìn nhau, vừa rồi chính là Tổng Lan Ngọc thanh toán giúp bọn họ.

Như vậy xem ra, cô gái xinh đẹp tuyệt trần này chính là Tổng Lan Ngọc rồi.

Cô ấy không phải thanh toán cho Triệu Nhiên Thuận, mà là thanh toán cho Lâm Mạc Huy!

Tạ Ngọc Phương vẫn không cam lòng, vội kêu: “Triệu Nhiên Thuận, không phải cậu và Tổng Lan Ngọc rất thân quen sao?”

“Cô gái kia vừa rồi cũng không nhận ra cậu, chắc chắn cô ấy không phải Tổng Lan Ngọc, đúng không?”

Mặt Triệu Nhiên Thuận đỏ bừng, cúi đầu không nói lời nào.

Đặng Tiến Quân cười nhạt: “Đến cùng có quen hay không, trong lòng cậu ta rõ.

Nhìn biểu tình của Triệu Nhiên Thuận, mọi người đã cơ bản đoán được là có chuyện gì.

Lần này, ngay cả đám chó săn lúc trước của cậu ta cũng khinh bỉ ra mặt.

Khoác lác nói xạo, bị người vạch trần tại chỗ, bây giờ thật sự rất mất mặt.

Mặt Triệu Nhiên Thuận tái nhợt, cảm thấy rất không cam lòng, cắn răng nói: “Không thể nào!”

“Lâm Mạc Huy... Sao Lâm Mạc Huy có thể biết Tổng Lan Ngọc chứ?”

“Chuyện này...chuyện này chắc chắn có vấn đề!”

Đặng Tiến Quân bĩu môi: “Sao Lâm Mạc Huy lại không thể biết Tổng Lan Ngọc?”

“Triệu Nhiên Thuận, cậu thật sự cho rằng lúc đi học lớp trưởng, thì không ai trong lớp bằng được cậu à?”

“Đều là bạn học cũ, mấy chuyện lúc còn đi học, chúng tôi có thể không so đo với cậu.”

“Thế nhưng, chuyện cậu làm bây giờ gần như không coi chúng tôi là bạn học”

“Cho nên, cậu cũng đừng trách chúng tôi không quan tâm tình nghĩa bạn học với cậu!”

“Bởi vì, cậu gần như không xứng với tình nghĩa bạn học!”

Nói xong, Đặng Tiến Quân ôm Tố Ny, mang theo Niên đi thẳng.

Đám Triệu Nhiên Thuận còn ở lại đều thấy mặt nóng hừng hực.

Thế mà tối nay bọn họ đều không ngừng trào phúng Lâm Mạc Huy.

Ai nghĩ tới, trong đám bọn họ, người sống tốt nhất lại là Lâm Mạc Huy chứ?

Sớm biết như vậy, bọn họ đã đối xử với Lâm Mạc Huy tốt một chút, như thế có phải có được ít lợi ích không?

Nhưng bây giờ hối hận đã không còn kịp rồi.

Tổng Lan Ngọc đưa Lâm Mạc Huy tới biệt thự của mình, nơi đây tất cả đều đã an bài thỏa đáng.

Như Lâm Mạc Huy dặn dò, thuốc Linh Tâm Thảo đã xử lý xong.

Người Lâm Mạc Huy bảo Tổng Lan Ngọc tìm cũng đã tìm được, là một cô gái ngoài hai mươi tuổi.

Cô gái nhìn qua rất khẩn trương, dù sao cô cũng không biết là có chuyện gì.

“Anh Huy, anh xem một chút chuẩn bị thế này được chưa?”

Biểu tình của Tổng Lan Ngọc rất khẩn trương vì chuyện này liên quan đến sống còn của cô bạn thân thiết và con gái mình.

Lâm Mạc Huy nhìn lướt qua đã thấy rõ tình huống.

Anh gật đầu: "Không vấn đề."

"Cô không cần khẩn trương, đây chỉ là việc nhỏ thôi.”

Tổng Lan Ngọc hơi an tâm, nhưng biểu tình vẫn rất khẩn trương.

Nhiều năm như thế, cô dù nằm mơ cũng muốn trị hết bệnh của cô bạn thân thiết và con gái mình.

Hiện tại, cuối cùng cũng có thể thực hiện, làm sao cô lại không khẩn trương cho được?

Lâm Mạc Huy để cô gái kia nằm xuống, châm kim qua quần áo cô gái.

Châm pháp tự nhiên, hiệu quả như thần.

Cô gái vốn rất khẩn trương, nhất là lúc Lâm Mạc Huy lấy ngân châm ra, khẩn trương đến mức độ toàn thân đều là mồ hôi.

Cô vốn nghĩ rằng châm vào sẽ rất đau, nhưng thực tế, cô gần như không có cảm giác gì khi ngân châm ghim vào người.

Hơn nữa, rất nhanh cô liền cảm thấy buồn ngủ, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Khi cô gái đã ngủ say, Lâm Mạc Huy với tay lấy thuốc Linh Tâm Thảo.

Thuốc Linh Tâm Thảo này vốn đã khô quắt lại, thế nhưng, Tổng Lan Ngọc dựa theo phương pháp Lâm Mạc Huy nói, thế mà làm thuốc Linh Tâm Thảo này khởi tử hồi sinh, tái hiện sinh cơ.

Nói thật, chỉ điểm này đã khiến Tổng Lan Ngọc tràn ngập hy vọng với Lâm Mạc Huy.

Lâm Mạc Huy cầm thuốc Linh Tâm Thảo xanh biếc, chậm rãi tới gần khuôn mặt cô gái.

Sau đó, anh ghim một cây ngân châm trên khuôn mặt cô gái, cô không tự chủ được hé miệng.

Lâm Mạc Huy bỏ thuốc Linh Tâm Thảo vào trong miệng cô, sau đó, lấy một bình sứ nhỏ từ trên người, nhỏ hai giọt lên trên thuốc Linh Tâm Thảo.

Chỉ thấy thuốc Linh Tâm Thảo này nhanh chóng hòa tan với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, không bao lâu, liền biến mất không còn.

Lâm Mạc Huy nhẹ nhàng thăm dò hơi thở của cô gái, lại quan sát ánh mắt của cô gái, rồi gật đầu nói: “Được rồi."


Tổng Lan Ngọc nhìn đến trợn mắt há mồm, kinh ngạc nói: “Vậy... Vậy là được rồi sao?”

Lâm Mạc Huy nói: “Đây chỉ là bước đầu tiên, trước gieo tâm.”

“Qua một thời gian nữa, sau khi gieo tâm thành công, là có thể cấy ghép.

“Được rồi, trong khoảng thời gian này, có thể cô ấy sẽ hơi không khỏe, biểu hiện chủ yếu là tinh lực quá mức dư thừa.”

“Đây là chuyện bình thường, cô có thể bồi bổ cơ thể gì đó cho cô ấy, sẽ hữu dụng với tình huống của cô ấy đấy”

“Mười ngày sau, tôi sẽ đến lần nữa, lúc đó có thể hoàn toàn cứu họ rồi.”

Tổng Lan Ngọc liên tục gật đầu, nhớ kỹ toàn bộ lời Lâm Mạc Huy nói.

Sau đó, Tổng Lan Ngọc tự mình đưa Lâm Mạc Huy về dinh Thự Thịnh Vượng.

Lúc xuống xe, Tổng Lan Ngọc nhìn Lâm Mạc Huy, muốn nói lại thôi.

Thật ra, cô rất muốn hỏi Lâm Mạc Huy một chút, tình cảm của anh với Hứa Thanh Mây rốt cuộc là gì.

Hoặc có lẽ là, Tổng Lan Ngọc rất muốn hỏi một chút, mình rốt cuộc còn cơ hội không.

Thế nhưng, cuối cùng cô vẫn không có dũng khí mở miệng.

Mặc dù cô khác người, giống như một nữ thần.

Nhưng ở trước mặt Lâm Mạc Huy, cô lại không có tự tin như vậy.

Lâm Mạc Huy chưa quay về dinh Thự Thịnh Vượng, mà đi đến trước Hoa Đình Thịnh Vượng, tới nhà Đặng Tiến Quân.

Đặng Tiến Quân đang ở phòng khách ngồi ăn đồ nướng, Tố Ny đã ngủ.

Thấy Lâm Mạc Huy tới, Đặng Tiến Quân lập tức chuyển một cái ghế tới.

“Lại đây đi, vừa mang tới, nhân lúc còn nóng ăn đi.”

“Mụ nội nó, tối nay họp lớp gì chứ, gần như là ăn không no.

“Triệu Nhiên Thuận,tên khốn kiếp này cũng keo kiệt thật, chỉ có chút như vậy là sao chứ?”

Đặng Tiến Quân hùng hùng hổ hổ.

Lâm Mạc Huy cười khẽ, Triệu Nhiên Thuận từ lúc đi học vẫn vậy.

Nếu cậu ta thấy bạn hữu dụng, sẽ lập tức chạy tới nịnh bợ bạn.

Nếu cảm thấy bạn vô dụng, sẽ chỉ muốn tránh bạn càng xa càng tốt.

Tối nay cũng là cậu ta thấy Đặng Tiến Quân sẽ không giúp cậu ta, cho nên, lặng lẽ bảo nhân viên phục vụ hủy rất nhiều món, tất cả mọi người ăn chưa no.