Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 265: Tôi và tổng lan ngọc rất thân quen






Đặng Tiến Quân tức giận, buột miệng mắng: “Các người thật đúng là một đám ngu xuẩn mà!”

“Các người chưa bao giờ nghe ngóng một chút à?”

“Chủ tịch Hứa Thanh Mây của công ty dược phẩm Hưng Thịnh, đây chính là cô gái xinh đẹp nhất thành phố Hải Tân!”

“Cô ấy chính là vợ Lâm Mạc Huy!”

“Xấu như ma à? Mắt mù sao?”

“Tôi thấy các người mới là mù!”

Mọi người đều sửng sốt, một người trong đó bật thốt: “Không thể nào?”

“Cậu ta... Vợ cậu ta là Hứa Thanh ây sao?”

“Thật hay giả thế?”

Tên còn lại hỏi: “Sao? Cậu biết cô ấy à?”

Tên kia lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng tôi từng nghe tên cô ấy.”

“Nghe nói cô ấy đúng là cô gái xinh đẹp nhất thành phố Hải Tân, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là hoa hậu giảng đường”

Mọi người một lần nữa kinh ngạc, ánh mắt nhìn Lâm Mạc Huy thậm chí đều tràn đầy oán độc.

Bọn họ thực sự không nghĩ ra làm sao Lâm Mạc Huy lại vớ được món hời béo bở như vậy?

Tìm được một cô vợ có tiền như vậy không nói, mấu chốt nhất là, ngoại hình còn xinh đẹp như vậy sao?

Cô gái xinh đẹp nhất thành phố Hải Tân lại gả cho Lâm Mạc Huy?


Dựa vào cái gì chứ?

Tạ Ngọc Phương không cam lòng nói: “Cậu... Cậu có nhầm không?”

“Cũng có thể là trùng tên trùng họ mà?"

Tên kia lắc đầu: “Nếu như là công ty dược phẩm Hưng Thịnh, vậy cũng chỉ có một Hứa Thanh Mây này thôi.”

“Nhà họ Hứa sáng lập công ty dược phẩm Hưng Thịnh, nhưng công ty dược phẩm Hưng Thịnh sau này, không hiểu làm sao lại là của Hứa Thanh Máy

“Người trong ngành y dược đều biết, nữ chủ tịch xinh đẹp của công ty dược phẩm Hưng Thịnh rất nổi danh trên toàn tỉnh Hải Dương!”

Mọi người nhìn nhau, mấy tin tức này, đối với bọn họ, thật sự đều mang tính đả kích.

Đặng Tiến Quân cười nhạt: “Giờ không phản đối nữa chứ!?”

“Tạ Ngọc Phương, loại người quái dị như cậu không nên đi ra ngoài để mà mất mặt xấu hổ”

“Còn cô nữa, Triệu Tổ Y, tránh ra xa một chút, tôi chỉ cần nhìn cô đã thấy buồn nôn.”

“Lúc đi học thì cấu kết với mấy tên côn đồ làm bậy, hiện tại chạy tới chỗ của tôi giả bộ trong sáng sao?”

"Chơi trò gì thế chứ!”

Sắc mặt Triệu Tổ Y đỏ bừng, tức bực giậm chân, lại không cách nào phản bác.

Chuyện hồi còn đi học này của cô ta, tất cả mọi người đều biết.

Thấy mọi người đều trầm mặc không nói, Triệu Nhiên Thuận đột nhiên cắn răng nói: “Giờ người ta cũng thật biết tỏ vẻ, chơi trò gì mà lại dám kéo cái danh cô gái xinh đẹp nhất thành phố Hải Tân ra nói?”

“Hừ, tôi nói cho các cậu biết, cô gái thật sự xinh đẹp nhất thành phố Hải Tần, gần như không phải Hứa Thanh Mây gì đó.”

“Cô gái xinh đẹp nhất thành phố Hải Tân chỉ có thể là một người.”

“Hứa Thanh Mây ở trước mặt cô ấy, ngay cả xách giày cho cô ấy cũng không xứng!"

Mọi người lập tức nhìn lại, Tạ Ngọc Phương vội la lên: “Ai vậy?”

Triệu Nhiên Thuận dương dương đắc ý nói: “Trong mười đại gia tộc thành phố Hải Tân, cô chủ của nhà họ Tống, Tổng Lan Ngọc!”

Hiện trường xôn xao một phen, danh tiếng của Tổng Lan Ngọc so với Hứa Thanh Mây lớn hơn nhiều.

Dù sao, thành tựu cá nhân của Tổng Lan Ngọc rất cao.

“Tống Lan Ngọc, tôi có nghe, đúng là kiêu người như thần tiên đấy.”

“Còn không phải à, có người nói cô ấy lúc đó quá đẹp, khiến cho người thừa kế mấy đại gia tộc ở thủ đô lao đến, tranh nhau cưới cô ấy.

“Hơn nữa, thực lực bản thân cũng rất cao, có người nói tài sản của cá nhân cô ấy đã vượt lên trên nhà họ Tống rồi.”

“Tiên nữ như vậy mới là cô gái xinh đẹp nhất thành phố Hải Tân, Hứa Thanh Mây thật sự không bằng đâu!”

Mọi người bàn luận ầm ĩ.

Tạ Ngọc Phương vênh mặt: “Tống Lan Ngọc, dì cả của tôi đã từng thấy cô ấy một lần, kêu là chấn động như thấy người trời.”

“Đáng tiếc, tôi không gặp được cô ấy!"

Triệu Nhiên Thuận lại lên mặt đắc ý: “Ha ha, vậy cậu thật kém phúc rồi.”

Tạ Ngọc Phương trừng mắt liếc cậu ta một cái: “Thế thì sao, lẽ nào cậu gặp rồi à?”

Triệu Nhiên Thuận cười nhạt: “Nào chỉ có thể?”

“Gặp không ít lần, hơn nữa, chúng tôi còn nhiệt tình nói chuyện mấy câu, để lại phương thức liên lạc cho nhau nữa!”

Lời này vừa ra, mọi người tại hiện trường nhất thời đều nhốn nháo, vậy quanh.

“Thật hay giả thế?”

“Cậu có phương thức liên lạc của Tổng Lan Ngọc sao?”

“Cho tôi số cô ấy được không?”

"Lại đây, cho tôi xem xem, có ảnh chụp không?"

Một đám người kích động không kiềm chế được.

Triệu Nhiên Thuận vẻ mặt đắc ý, khoát tay nói: “Tất cả ngồi xuống, tất cả ngồi xuống.”

“Kích động cái gì chứ?”

“Phương thức liên lạc thì tôi không cho các cậu được, dù sao cái này rất riêng tư.”

“Nhưng lần sau khi gặp lại tổng giám đốc Ngọc, tôi có thể chụp ảnh chung với cô ấy.

“Đến lúc đó, cho các cậu mở rộng tầm mắt!”

Mọi người nhất thời hét ầm lên.

"Lớp trưởng quá cừ!”

“Trời đất, Tổng Lan Ngọc đấy, đây chính là nữ thần trong lòng bao nhiêu đàn ông tại thành phố Hải Tân đấy.”

"Lớp trưởng, nghe nói Tổng Lan Ngọc hiện tại độc thân, nếu cậu có thể theo đuổi cô ấy ngươi nếu có thể đuổi theo cô ấy, vậy cũng quá tuyệt đi!”

“Ha ha ha, Tổng Lan Ngọc này, bất kể là tướng mạo hay tài sản, đều vượt xa Hứa Thanh Mây kia. Lâm Mạc Huy, cậu hâm mộ không?”

Mọi người ầm ĩ liên tục, như thể quen biết Tổng Lan Ngọc là một việc rất đáng khoe khoang.

Lâm Mạc Huy thấy không có gì để nói, cũng chẳng buồn nói chuyện với họ.

Triệu Nhiên Thuận dương dương đắc ý, việc quen biết Tổng Lan Ngọc, cuối cùng cũng giúp cậu ta lấy lại chút thể diện.

Mắt thấy tối nay tiệc rượu này không nói chuyện làm ăn được, cậu ta cũng không muốn tiếp tục, gọi thẳng nhân viên phục vụ tới tính tiền.

Nhân viên phục vụ vẻ mặt cung kính: “Các vị, hóa đơn của các vị đã thanh toán xong rồi.”

Mọi người vô cùng kinh ngạc, Tạ Ngọc Phương là người thứ nhất nhìn về phía Triệu Nhiên Thuận: “Lớp trưởng, cậu tính tiền từ sớm rồi sao?”

“Không vấn đề, lát nữa chúng tôi chuyển tiền cho cậu”

“Tổng cộng bao nhiêu thế?”

Triệu Nhiên Thuận nghi ngờ trong lòng, cậu ta không tính tiền trước mà.

Nhưng vào lúc này, nhân viên phục vụ lại nói tiếp: “A, thật ngại quá, tôi quên không nói.”

“Hóa đơn phòng nhỏ này của các vị là tổng giám đốc Ngọc, Tổng Lan Ngọc tự mình thanh toán.”

“Cô ấy nói bạn mình ăn ở chỗ này nên đã sớm thanh toán xong hóa đơn rồi.”

Lời này vừa ra, trong phòng nhất thời nhốn nháo.

“Trời đất ơi? Tống Lan Ngọc, tổng giám đốc Ngọc thanh toán hóa đơn sao?”

“Thanh toán cho bạn? Vậy chắc chắc là thanh toán cho lớp trưởng rồi!”

“Chuyện này... Chuyện này cũng quá tuyệt đi!”


“Lớp trưởng, cậu cừ quá nhé!”

“Lớp trưởng oai phong!”

Mọi người kích động hô to.

Triệu Nhiên Thuận lại ngơ ngẩn.

Vừa rồi cậu ta nói nghe thì êm tại nhưng thật sự, cậu ta với Tổng Lan Ngọc cũng chỉ có duyên gặp mặt một lần thôi.

Lúc đó cậu ta thay cậu mình tham gia một hội nghị, Tổng Lan Ngọc ra mặt mấy phút, phát biểu một bài diễn thuyết, sau đó liền đi.

Còn phương thức liên lạc của Tổng Lan Ngọc thì thực ra là số điện thoại văn phòng của Tổng Lan Ngọc.

Hơn nữa, gọi số điện thoại kia, chỉ có thể là thư ký của Tổng Lan Ngọc bắt máy. Nếu như không cần sẽ không chuyển máy cho Tổng Lan Ngọc.

Tổng Lan Ngọc, thậm chí cũng không biết có người như cậu ta tồn tại, nên sao có thể thanh toán cho cậu ta chú?

Thế nhưng, đến lúc này, cậu ta cũng chỉ có thể kiên trì thừa nhận.

“Ha ha, mọi người vui vẻ là được rồi.”

“Được rồi, tối nay ăn uống no nê, chúng ta về nhà trước đi! Tụ tập sau nhé.”

Triệu Nhiên Thuận cười ha hả.

Trên đường đi ra cửa chính, mọi người vẫn tiếp tục thổi phồng Triệu Nhiên Thuận.

Vừa ra khỏi cửa, mọi người liền thấy một chiếc Lamborghini đang đứng ngay vị trí cửa lớn.

“Chà chà, xe này quá đẹp đi!”

Mọi người đều trầm trồ.

Triệu Tổ Y thì nhìn chằm chằm, cô ta có một chị em từng ngồi Lamborghini một lần rồi đem đi khoe khoang khắp nơi.

Cô ta cũng vẫn mơ tưởng chính mình lúc nào đó có thể ngồi trên xe như vậy một chút, vậy thì không uổng công sống một đời này.

Cô ta hơi nhấc váy lên, lộ ra một ít đùi, vô cùng quyến rũ đi tới chỗ chiếc Lamborghini này.

Nếu có thể mê hoặc được người trong xe, vậy tối nay khả năng là cô ta có lời rồi.

Thế nhưng, cô ta còn chưa đi đến phía trước, cửa xe Lamborghini liền mở ra.

Ở trước mắt bao người, một đôi chân thẳng tắp xinh đẹp đưa từ trong xe ra ngoài.

Sau đó là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần từ trong xe bước ra.

Thấy cô gái xinh đẹp này, tất cả mọi người đều có cảm giác khó thở, thậm chỉ lặng lẽ cúi đầu.