Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 26: Anh bị sa thải






"Bố..." Hứa Thanh Mây vội kêu lên: "Lâm Mạc Huy đã giúp chúng ta nhiều như vậy, tại sao. bố lại làm như vậy với anh ấy?"

Phương Như Nguyệt tức giận nói: "Cậu ta giúp chúng ta? Cậu ta là cái gì mà có thể giúp chúng ta?"

"Đó là thuốc của công ty chúng ta, những thứ này nên thuộc về chúng ta, cậu ta là một con tôm nhãi nhép, cầm lông gà làm mũi tên, nuốt hết quyền lợi còn muốn chúng ta cảm ơn cậu ta sao?"

Hứa Thanh Tuyết lại gật đầu lia lịa: "Chị, chị đừng để bị loại người này lừa, người này rất nham hiểm xảo trá, đáng khinh bỉ và vô liêm sỉ, hôm nay anh ta còn dùng bộ đồ đó để lừa chồng em, nếu là người có nhân tính thì sao anh ta có thể làm ra chuyện như vậy? Chị đừng quên, chúng ta mới là người nhà với nhau!"

Ba người, người này nói thế này người kia nói thế kia khiến Hứa Thanh Mây tức giận đến mức run rẩy cả người, căn bản không thể lý luận với bọn họ.

"Lâm Mạc Huy, cậu đừng tưởng rằng không nói lời nào là được rồi, cậu không nói lời nào thì ngày mai chúng ta hãy cùng nhau đi tìm Nam Bá Lộc, đến lúc đó tôi xem kết cục của cậu như thế nào!"

Hứa Đình Hùng lạnh lùng buông một lời rồi tức giận bước vào phòng.

Lâm Mạc Huy trở lại phòng ngủ, cuối cùng cả hai bên tai cũng đã yên lặng.

Hứa Thanh Mây đi theo nói nhỏ: "Lâm Mạc Huy, anh tức giận sao?"

"Tức giận?" Lâm Mạc Huy nở nụ cười: "Đương nhiên là hơi tức giận rồi, nhưng có em ở đây thì những chuyện này đều không quan trọng!"


Hai má của Hứa Thanh Mây đỏ bừng: "Anh này, tính tình của anh thật sự quá tốt rồi, thật ra, anh... anh có thể phản kháng mà..."

"Tại sao phải phản kháng chứ?" Lâm Mạc Huy lắc đầu: "Anh cãi nhau với bọn họ, cuối cùng em bị kẹp ở giữa tình huống khó xử, tiến thoái lưỡng nan. Thanh Mây, anh đã nói sẽ không để em phải chịu tổn thương, nếu như anh để em rơi vào hoàn cảnh khó xử thì không phải là khiến em chịu tổn thương rồi sao?"

Hai mắt của Hứa Thanh Mây lập tức đẫm lệ, đây mới thực sự là cưng chiều nha!

"Lâm Mạc Huy, cảm ơn anh!"

Đột nhiên Hứa Thanh Mây tiến đến bên cạnh Lâm Mạc Huy, nghiêng người hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước lên mặt Lâm Mạc Huy, sau đó đỏ mặt trốn vào trong phòng tắm.

Lâm Mạc Huy sững sờ tại chỗ, nhếch mép cười ngây ngô. Sau ba năm, cuối cùng cô ấy cũng hôn mình!

Theo như vậy thì động phòng tân hôn chắc có lẽ sẽ không còn xa nữa phải không?

Sáng sớm hôm sau, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt ăn bữa sáng Lâm Mạc Huy làm, sau đó tức giận đi ra ngoài tìm Nam Bá Lộc.

Hứa Thanh Mây muốn ngăn bọn họ lại, nhưng cũng không ngăn được.

"Lâm Mạc Huy, hay là em đi với anh gặp ông Lộc một lần?" Hứa Thanh Mây nói nhỏ: "Không biết bọn họ sẽ nói gì trước mặt ông Lộc, nếu như gây bất lợi đối với anh..."

"Không sao." Lâm Mạc Huy cười lắc đầu: "Ông Lộc sẽ không để ý đến bọn họ."

Nhìn thấy dáng vẻ đã tính trước của Lâm Mạc Huy, Hứa Thanh Mây cũng không hỏi thêm gì nữa.

Ăn cơm xong, Lâm Mạc Huy đưa Hứa Thanh Mây đến công ty trước. Đương nhiên vẫn là đi xe điện, chiếc BMW kia đã bị Hứa Đình Hùng lái đi.

Đứng ở dưới lầu trong công ty, tâm tình của Hứa Thanh Mây vô cùng kích động.

Mặc dù trước đây cô cũng được coi là người cấp cao ở đây, nhưng bất cứ ai trong nhà họ Hứa cũng có thể khoa tay múa chân, chỉ tay vào cô và la hét.

Bây giờ, cuối cùng cô cũng đã trở thành chủ nhân ở đây!

"Lâm Mạc Huy.." Hứa Thanh Mây đột nhiên nói: "Hay là anh cũng tới đây làm việc đi? Em sẽ sắp xếp cho anh chức thư ký chủ tịch?"

Hứa Thanh Mây vừa nói vừa cười, cô là chủ tịch, còn để cho Lâm Mạc Huy làm thư ký của mình.

Lâm Mạc Huy cũng nở nụ cười: "Được, nhưng anh muốn làm thư ký cuộc sống của em!"

"Sắc mặt của Hứa Thanh Mây đỏ lên, cô gắt một câu: "Xấu xa."


"Ha ha ha..." Lâm Mạc Huy bật cười: "Anh nói đùa với em thôi, anh vẫn nên ở bệnh viện bên kia thì hơn. Khi nào bên em ổn định, anh lại đến giúp em!"

"Cũng được!" Hứa Thanh Mây gật đầu, bên này cô vẫn chưa kiểm soát được tình hình.

Đột nhiên chuyển Lâm Mạc Huy đến, không biết có bao nhiêu người sẽ líu lưỡi.

Lâm Mạc Huy trở lại bệnh viện.

Anh không ở lại với Hứa Thanh Mây, chủ yếu là vì anh muốn trau dồi khả năng y thuật của mình trong bệnh viện.

Khả năng y thuật của tổ tiên truyền lại trong ngọc bội cực kỳ cao minh, nhưng anh cũng cần phải luyện tập để nâng cao y thuật của mình.

Nhìn thấy Lâm Mạc Huy trở về, trong bệnh viện không khỏi xôn xao.

"Tại sao anh ta lại tới đây?"

"Có phải em gái của cậu ta nhảy lầu tự tử không?"

"Nhất định là chết rồi, bệnh máu trắng, còn cả chuyện vừa xảy ra, không chết thì cũng sẽ tàn phế!"

"Ài, tội nghiệp quá."

"Tội nghiệp cái rắm, tôi phải nói là loại người này nên chết đi thì tốt hơn, tỉnh lại liên lụy làm phiền người khác."

Trong khi đám người đang thảo luận thì Triệu Gia Kiệt đi đến.

Anh ta nhìn thấy Lâm Mạc Huy thì lập tức chạy tới: "Lâm Mạc Huy, anh còn dám đến làm việc sao? Anh nghỉ làm đã ba ngày, bệnh viện đã quyết định sa thải anh rồi!"

Vừa nói, Triệu Gia Kiệt lại vừa cười: "Nhưng dù sao thì anh cũng là do Thanh Mây giới thiệu đến, đương nhiên tôi phải cho Thanh Mây mặt mũi rồi. Như vậy đi, anh để Thanh Mây đến đây một chuyến, tôi sẽ giúp anh năn nỉ với bệnh viện, để bệnh viện không sa thải anh?"

Lâm Mạc Huy liếc anh ta một cái, tên Triệu Gia Kiệt này thật đúng là muốn tìm cái chết rồi!

"Triệu Gia Kiệt, anh cũng đừng làm Thanh Mây nhà tôi phải khó xử!" Lâm Mạc Huy bĩu môi: "Thanh Mây nhà tôi nói rằng vừa nhìn thấy anh đã cảm thấy buồn nôn rồi."

"Cái gì?" Triệu Gia Kiệt tức giận: "Anh đang nói cái gì vậy? Sao Thanh Mây có thể nói những lời như vậy được? Anh chờ đấy, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Thanh Mây, anh dám châm ngòi quan hệ giữa chúng tôi, anh chờ xem Thanh Mây sẽ xử lý anh thế nào!"

"Ha ha..." Lâm Mạc Huy cười lạnh: "Chủ nhiệm Kiệt, tôi khuyên anh đừng gọi nữa. Thanh Mây không muốn trả lời cuộc gọi của anh đâu."

"Không trả lời cuộc gọi của tôi?" Triệu Gia Kiệt cười điên cuồng: "Cô ấy không trả lời cuộc gọi của tôi hay là không trả lời cuộc gọi của anh đây? Nào nào nào, tôi sẽ gọi ngay bây giờ cho anh xem!"

Triệu Gia Kiệt lập tức gọi vào số của Hứa Thanh Mây, chuông điện thoại vang lên hai lần, sau đó bị người cúp máy.


"Có chuyện gì vậy?" Triệu Gia Kiệt không khỏi sững sờ, vậy mà Hứa Thanh Mây lại không nghe điện thoại của anh ta? Đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây!

Hứa Thanh Mây kinh doanh dược phẩm và có một số giao dịch kinh doanh với Triệu Gia Kiệt, đó là lý do tại sao cô phải trả lời các cuộc điện thoại của anh ta.

Tuy nhiên, hiện tại Hứa Thanh Mây đã là chủ tịch của công ty, vào ngày đầu tiên nhậm chức, chắc chắn phải đến họp ban giám đốc rồi.

Triệu Gia Kiệt gọi vào lúc này, làm sao Hứa Thanh Mây có thể bắt máy được chứ?

Triệu Gia Kiệt không cam tâm, lại gọi tiếp, nhưng vẫn như vậy, vừa gọi là bị cúp máy.

Liên tiếp mấy lần Triệu Gia Kiệt đều ngẩn ra, thật sự không trả lời sao?

"Chủ nhiệm Kiệt, anh không nên lãng phí công sức của mình." Lâm Mạc Huy cười nói: "Anh nhìn dáng vẻ của anh xấu xí như thế này, Thanh Mây nghe thấy giọng nói của anh cũng cảm thấy ghê tởm, tại sao anh phải làm cô ấy khó xử như vậy chứ?"

Xung quanh truyền đến một trận cười vang.

Triệu Gia Kiệt tức giận: "Anh dám mắng người khác!"

Giơ một bàn tay lên đánh về phía Lâm Mạc Huy.

Lâm Mạc Huy lùi lại một bước, cái tát của Triệu Gia Kiệt vung vào không khí, không khỏi lảo đảo đi về phía trước.

Chân của Lâm Mạc Huy giả vờ vô ý móc vào bắp chân của anh ta, Triệu Gia Kiệt trực tiếp bị móc xuống, mặt đập xuống đất, mặt mũi tràn đầy máu tươi.

"Anh... anh dám đánh tôi!" Triệu Gia Kiệt khàn giọng hét lên: "Lâm Mạc Huy, anh chết chắc rồi, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này cho anh đâu! Mau gọi người của khoa bảo vệ đi?"

Không bao lâu sau, một đám người khoa bảo vệ lao đến.

"Ai đánh anh họ của tao?" Tên mập cầm đầu hung dữ hét lên: "Chán sống rồi sao, dám đánh người trên địa bàn của ông đây! Hơn nữa lại còn đánh anh họ của tao, hôm nay tao phải giết mày!"