Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 214: Tôi sẽ không hợp tác với người chết






Những người bên cạnh Hoắc Thiên Sinh mau chóng xông lên, bao vây Lâm Mạc Huy ở chính giữa.

Còn Hoắc Thiên Sinh thì là một tay nắm lại cổ của Hạ Vũ Tuyết, xách cô ấy lên, tiện tay lấy một con dao găm đặt lên trên cổ của Hạ Vũ Tuyết.

"Họ Lâm kia, mày cũng thật sự dám đến hả?"

“Vì cứu một người phụ nữ ham đua đòi, lẳng lơ như vậy, mạo hiểm nguy cơ tính mạng, xứng đáng hay không hả?"

Lâm Mạc Huy bước chậm đi tới chính giữa, lớn tiếng nói rằng: "Xin lỗi, tôi và cô Tuyết, cũng không thân quen."

“Tôi đến, là vì ông cụ Phong giúp qua tôi rất nhiều. Chuyện của ông cụ Phong, chính là chuyện của tôi!”

"Hoắc Thiên Sinh, hai chúng ta cũng đừng nói nhảm nữa.”

“Người tôi đã đến đây rồi, anh thả ông cụ Phong và cô Tuyết đi."

"Chuyện giữa chúng ta, chúng ta tự mình giải quyết, thế nào?"

Hoắc Thiên Sinh cười ha hả: “Lâm Mạc Huy, cũng đến lúc này rồi, mày tưởng mày còn có tư cách trả giá với tao sao?"

Lâm Mạc Huy: “Hoắc Thiên Sinh, anh thật sự cảm thấy, chỉ dựa vào những người bên cạnh anh này đây, thì có thể giết được tôi rồi sao?"


Hoắc Thiên Sinh: “Họ Lâm kia, mày cũng quá xem bản thân ra trò trống rồi đấy!”

"Mày biết những người tao đây này đều là người gì không?"

"Tao nói mày biết, họ đều là cao thủ nhà họ Hoắc tao đích thân bồi dưỡng ra đấy, đều là kẻ mạnh bậc nhất!"

"Mày đích thật có chút bản lĩnh, nhưng mà, so với họ, mày vẫn chưa đủ đâu!"

Lâm Mạc Huy mỉm cười: “Tôi không định so sánh với họ."

“Nhưng mà, Hoắc Thiên Sinh, anh phải nghĩ kĩ đấy.". Truyện Huyền Huyễn

“Tuy tôi chưa chắc là đối thủ của họ, nhưng mà, nếu như tôi thật sự muốn chạy, họ cũng chưa chắc cản lại tôi được!"

“Với lại, anh biết bên ngoài bây giờ có bao nhiêu người không?"

"Nếu như ông Nam biết anh lật lọng, sẽ không buông tha cho ông cụ Phong và cô Tuyết, anh cảm thấy ông ta còn sẽ có kiên nhẫn đợi tiếp nữa không?"

"Ở đây là thành phố Hải Tân, những người bên cạnh anh mạnh đi chăng nữa, đấu nổi với ông Nam không?"

Vẻ mặt của Hoắc Thiên Sinh thay đổi, suy nghĩ khá lâu, cắn răng nói: "Lâm Mạc Huy, mày muốn tao thả họ, được!"

“Nhưng mà, tao phải cột lại mày trước!"

"Nếu không thì, tao thả họ rồi, mày lại chạy nữa, thế chẳng phải tạo mất trắng hết sao?"

Nghe thấy lời này, vẻ mặt của ông cụ Phong bỗng thay đổi, vội nói: “Cậu Huy, cậu. Cậu tuyệt đối đừng nghe theo cậu ta."

"Hoắc Thiên Sinh chính là muốn lấy mạng của cậu, nếu như cậu bị cột lại, thì chết chắc rồi."

"Cái mạng già này của tôi hoàn toàn không quan trọng, Vũ Tuyết... Vũ Tuyết cũng là tự chuốc lấy, cậu đừng vì chúng tôi mà đi mạo hiểm..."

“Cậu Huy, cậu mau chạy đi."

“Nói với ông Nam, kêu ông ta trả thù cho chúng tôi!”

Vẻ mặt của Hạ Vũ Tuyết kinh hoàng, tuy tối nay mất hết mặt mũi, nhưng cô ấy thật sự không muốn chết.

Cô ấy run rẩy nhìn Lâm Mạc Huy, không biết người đàn ông này, sẽ lựa chọn cứu cô ấy hay không?

Thế nhưng, Lâm Mạc Huy hoàn toàn không có chút do dự nào, trực tiếp gật đầu: “Không vấn đề!”


"Anh có thể cột tôi lại, sau đó mới thả họ."

"Hoắc Thiên Sinh, tôi hi vọng anh có thể giữ lời hứa."

“Ông Nam đang canh chừng đấy, nếu như anh cột tôi lại, nhưng không thả người, thì ông Nam sẽ lập tức xông vào đây.”

Hoắc Thiên Sinh cắn răng, giận dữ vung tay.

Vài người đàn ông bên cạnh lập tức đi lên, lấy ra dây da bò sớm thì chuẩn bị sẵn, cột thật chặt Lâm Mạc Huy lại.

Và cả quá trình này, Lâm Mạc Huy hoàn toàn không có vùng vẫy, cũng không có phản kháng.

Ông cụ Phong nhìn tình hình này, không thể không nước mắt rơi lã chã: “Cậu Huy, cậu... Cậu đừng nghe lời của cậu ta.”

“Cậu mau chạy đi, vì để cứu chúng tôi, không đáng mà!"

“Cậu Huy, tính mạng của cậu, quan trọng hơn chúng tôi, cậu tuyệt đối đừng vì chúng tôi mạo hiểm.."

“Cậu Huy, tôi xin lỗi cậu, tôi không nên gọi điện thoại cho cậu..."

Hạ Vũ Tuyết cũng ngẩn người rồi, cô ấy thế nào cũng không ngờ rằng, người đàn ông bị cô ấy xem là ngang tàng thô tục, hoàn toàn không có phong độ thân sĩ này, lại sẽ có gánh vác như vậy!

Nghĩ lại những người đàn ông được gọi là có phong độ thân sĩ mà cô quen biết đó, có ai so sánh được với Lâm Mạc Huy?

Đây mới là đàn ông thật thụ!

Nhìn Lâm Mạc Huy bị cột lại, Hoắc Thiên Sinh không thể không ngước đầu cười: “Họ Lâm kia, mày cũng khá là có gan dạ đấy!"

“Vì để cứu một ông già như vậy, và một người phụ nữ lẳng lơ thế này, đưa lên cả mạng sống của mình, tao cũng thay mày không đáng đấy!"

“Được! Nếu như mày đã phối hợp như vậy, thế tao cũng nói được làm được."

"Người đâu, thả họ ra!"

Hoắc Thiên Sinh buông tay ra, một chân đá Hạ Vũ Tuyết ra: “Cút đi!"

Hạ Vũ Tuyết sợ hãi hoang mang, mau chóng chạy qua dìu ông cụ Phong dậy.

Ông cụ Phong lại trực tiếp đẩy Hạ Vũ Tuyết ra, run giọng nói rằng: “Cậu Sinh, cậu... Cậu muốn giết thì giết tôi đi.."

"Chuyện này, không liên quan cậu Huy, cậu thả cậu Huy đi..."


Hoắc Thiên Sinh nổi cáu: “Đồ ông già, tôi cho ông cơ hội rồi, mau chóng cút cho tôi!"

“Đừng chọc giận tôi, nếu không thì, tôi giết ông trước!"

Ông cụ Phong còn muốn nói chuyện, Lâm Mạc Huy to giọng nói rằng: “Ông cụ Phong, ông dẫn cô Tuyết ra ngoài trước đi."

"Ông Nam ở bên ngoài, ông ta có cách cứu tôi đấy."

Ông cụ Phong ngẩn người, ông ta biết, Lâm Mạc Huy thế này chính là muốn khuyên họ ra ngoài.

Nếu như Nam Bá Lộc thật sự có cách, sớm thì vào đây cứu họ rồi, còn cần đợi tới bây giờ?

"Cậu Huy.."

Lâm Mạc Huy trực tiếp cắt ngang lời nói của ông ta: "Ông cụ Phong, đừng chậm trễ thời gian nữa."

“Đi mau đi, yên tâm, tôi sẽ không có chuyện đâu!”

“Cô Tuyết, mau dẫn ông nội của cô ra ngoài!”

Hạ Vũ Tuyết nhìn Lâm Mạc Huy sâu sắc, cố kéo ông cụ Phong không muốn rời khỏi đi rồi.

Hoắc Thiên Sinh xách cây dao găm, chậm rãi đi tới trước mặt của Lâm Mạc Huy: “Lâm Mạc Huy, cuối cùng mày cũng lọt vào tay tao rồi."

“Nói thử xem, chuyện giữa hai chúng ta, rốt cuộc tính như thế nào?"

Vẻ mặt của Lâm Mạc Huy bình tĩnh: “Anh muốn tính như thế nào?"

Hoắc Thiên Sinh nở nụ cười lạnh lùng: “Rất đơn giản!”

"Tất cả tài nguyên có được ở thành