Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 197: Mau gọi điện cho lâm mạc huy




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tại nhà họ Hứa, Hứa Đình Hùng cùng Phương Như Nguyệt đang vô cùng lo lắng đi đi lại lại ngoài phòng khách.

“Ông xem đứa trẻ này xem, mới chỉ nói nó vài câu mà sao đã nổi nóng lên, còn không thèm nghe điện thoại nữa chứ?"

"Đình Hùng, chắc không xảy ra chuyện gì đó chứ?"

Phương Như Nguyệt sốt sắng nói, bà ta đã gọi cho Hứa Thanh Tuyết mười mấy cuộc nhưng vẫn không có người nghe máy.

Hứa Đình Hùng sắc mặt khó chịu nói: “Mặc kệ nó!"

"Tôi là bố nó rồi mắng nó có vài câu thì đã làm sao?"

"Còn muốn tranh hơn thua với tôi nữa chứ?"

Phương Như Nguyệt tức giận liếc ông ta: “Ông bớt nói vài câu đi."

"Suốt ngày cứ đấu đá với con cái gì không biết?"

"Mấy mươi tuổi đầu rồi, ông không nhường nó được à!”

“Thôi tôi chả thèm nói với ông nữa.”

"Thanh Mây, lát nữa con lái xe đưa mẹ đến nhà Thanh Tuyết xem thế nào!"

Hứa Thanh Mây lắc đầu: “Mẹ à, con còn ở đây đợi tin của Mạc Huy nữa." “Đợi bên Mạc Huy kết thúc rồi


chúng ta qua đó có được không mẹ?” Phương Như Nguyệt bực lên: “Đợi gì mà đợi?”

"Rõ ràng biết được kết quả ra sao còn đợi chờ cái gì nữa?”

“Mẹ nói thẳng cho con kết quả, Lâm Mạc Huy thua chắc rồi.”

“Còn nữa, lần này nó thua mất chục tỷ có thể sống sót mà quay về hay không thì còn đang khó nói đấy!”

“Con đừng có đợi nữa!”

Hứa Thanh Mây trở nên tức tối: "Mẹ, sao mẹ có thể nói như thế chứ?"

"Rốt cuộc Mạc Huy đắc tội mẹ chỗ nào mà mẹ rủa anh ấy như vậy?"

Phương Như Nguyệt cười khẩy: “Mẹ chỉ nói sự thực thôi, sao coi là của nó được?"

"Không tin con cứ hỏi thử bố con xem Lâm Mạc Huy còn hy vọng gì nữa không?"

Hứa Đình Hùng nhếch môi: “Hỏi tôi làm gì?"

"Người nào đầu óc bình thường thì tự khắc biết, còn cần hỏi đến tôi sao?”

Hứa Thanh Mây phát cáu, không thèm quan tâm đến bọn họ.

Đúng lúc này chuông điện thoại của Phương Như Nguyệt đột nhiên reo lên.

"Alo, ai vậy?"

Bà ta nghe điện thoại.

Một âm thanh u ám được vang lên từ đầu dây bên kia: “Điện thoại bà sẽ nhận được một video, xem xong thì hẵng gọi lại!"

Bên kia nói xong liền cúp máy để lại bên này Phương Như Nguyệt đang hoang mang vô cùng.

"Không não hay sao mà kêu người ta xem video, điên chắc?"

Bà ta lẩm bẩm mở điện thoại ra, quả thật có nhận được một đoạn video.

Hứa Đình Hùng lập tức bật dậy: "Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?"

Phương Như Nguyệt nước mắt đầm đìa: “Ông...ông tự xem đi.."

Hứa Đình Hùng đón lấy điện thoại, vừa xem xong sắc mặt đột nhiên tái nhợt đi.

“Sao lại như này?”

Hứa Thanh Mây cũng tiến lại gần cầm điện thoại lên xem, sắc mặt cũng thay đổi rõ rệt.

Trong video là một lồng chó bự chà bá, trong lồng đang nhốt hai người, không ai khác chính là Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình.


Hai con người đang nằm thoi thóp trong cái lồng đó.

Hơn nữa trong chuồng còn đang xích ba con chó săn đang sủa dữ dội về phía họ.

Nếu không bị xích lại chỉ e ba con chó này sớm đã vồ ra mà cắn họ thành từng mảnh rồi.

Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình co quắp trong góc chuồng đang run lên bần bật vì sợ hãi.

Lúc này ngoài lồng bỗng có tiếng cười cợt nhả: “Nào ngẩng đầu lên nói vài lời với bố mẹ mày đi!"

Hứa Thanh Tuyết hoảng loạn ngẩn đầu lên gần như đang hét lên sự cầu khẩn: “Bố ơi! Mẹ ơi! Cứu con, cứu con v.i."

Màn hình đột nhiên dừng lại, đoạn phim kết thúc trong khuôn mặt đang kinh sợ đến tột cùng của Hứa Thanh Tuyết.

“Chuyện... chuyện này là như thế nào?"

“Thanh Tuyết đang ở đâu đây?" "Sao con bé lại bị nhốt ở nơi như này chứ?"

Hứa Thanh Mây sốt sắng hỏi.

Phương Như Nguyệt khóc nức nở: "Làm sao đây? Phải làm sao đây?"

“Mấy người mau nghĩ cách đi, mau cứu Thanh Tuyết ra..."

Hứa Đình Hùng nhíu chặt mày lại rồi dằn họng nói: “Có phải tên vừa gọi cho bà hồi nãy gửi không? Gã đã nói gì?"

Phương Như Nguyệt bỗng nhớ ra:

“À đúng rồi, gã nói tôi xem hết video rồi gọi lại cho gã."

Hứa Đình Hùng nói: “Vậy gọi điện cho gã mau lên!"

Phương Như Nguyệt hấp ta hấp tấp bấm số điện thoại đó, không lâu sau vang lên tiếng cười khẩy từ bên kia: “Sao rồi, xem rồi chứ?"

“Có muốn con gái mình sống nữa không?"

"Giúp tôi làm một chuyện thì có thể tôi sẽ thả cô ta!"

Phương Như Nguyệt nghẹn ngào:

“Cậu...cậu đừng làm hại đến con gái tôi, cậu muốn tôi làm gì cũng được, tôi...tôi đều có thể làm."

“Cậu tha cho con bé đi..."

“Cậu cần bao nhiêu tiền, chúng tôi...chúng tôi đều có thể xoay sở cho cậu.”

“Sáu tỷ? Hay là bảy tỷ?” Người đàn ông nhếch mép: “Mẹ kiếp, bà đang chửi ai vậy?"

"Sáu bảy tỷ mà ông đây thèm để vào mắt sao?”


“Nói cho bà biết, ông đây đếch cần tiền!”

“Nếu bà mong muốn con bà còn sống thì đến nói với Lâm Mạc Huy rằng buổi gặp tối nay phái đoàn Hải Tân không được chữa trị cho bất kì người nào hết!"

Phương Như Nguyệt sững sờ: “Hả?"

Yêu cầu gì đây?

Bà ta còn tưởng là bắt cóc tống tiền chứ? Thì ra là bắt Hứa Thanh Tuyết chỉ là để đối phó Lâm Mạc Huy thôi sao?

Ngay lúc này Hứa Thanh Mây sốt sắng gặng hỏi: "Rốt cuộc anh là ai?"

“Hà cớ gì anh lại làm như vậy hả?”

"Tại sao anh lại nhắm vào Lâm Mạc Huy?"

“Anh...anh có phải người của Hoắc Thiên Sinh không?"

Người đàn ông lãnh đạm nói: “Đừng có nhiều lời, còn nói nữa thì em cô sẽ dễ chết sớm lắm đấy!"

"Nghe cho rõ đây, phái đoàn Hải Tân nếu tối nay dám chữa trị cho một người nào thì em gái cô tự khắc sẽ bị ba con chó xé cho tan xác!"

"Không chỉ cô ta, còn bao gồm cả các người, cũng sẽ được chôn thây trong bụng chó đấy nghe rõ chưa!"

"Còn nữa, cấm được báo cảnh sát!" "Cô mà báo, cô ta sẽ nhất định phải chết.”

Nói xong anh ta lập tức dập máy. Phương Như Nguyệt kêu lên một tiếng suýt chút ngất đi.

Hứa Đình Hùng vội vàng đỡ Phương Như Nguyệt, bà ta nắm chặt lấy cánh tay Hứa Thanh Mây, run rẩy nói: "Thanh Mây, lần này...lần này con phải cứu em gái con..."

“Chỉ có con mới có thể giúp nó, con hãy cứu nó, cứu nó đi.”