Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 162: Hứa thanh mây đi vay






Lâm Mạc Huy không trả lời thầng, anh nhìn chằm chằm vào Chu Vĩ Khánh, đột nhiên hỏi: “Ý của cô Ngọc là gi?"

Chu Vĩ Khánh hạ giọng: "Tuy tôi đã già cả tay run mất mờ, nhưng thời trẻ cũng làm được một ít chuyện tốt.” "Năm đó khi cô Ngọc bị gia đình đuổi đi, tôi nổi lòng tốt nên ra tay giúp cô ấy một phen." "Chuyện ngày hôm nay, cũng là do cô Ngọc sắp xếp."

Lâm Mạc Huy từ tốn gật đầu.

Nếu người tìm anh chỉ có một mình Chu Vĩ Khánh, chưa chắc anh sẽ tin.

Nhưng nếu có liên lụy đến Tổng Lan Ngọc, vậy thì khác, bởi vì anh tin tưởng Tống Lan Ngọc.

Thật ra cũng không phải Lâm Mạc Huy tín nhiệm Tổng Lan Ngọc vô điều kiện, mà là do Tổng Lan Ngọc còn cần anh hỗ trợ cứu con gái và bạn cô.

Cho nên, Tổng Lan Ngọc sẽ không hại anh. "Nếu đã thể thì cứ quyết định như vậy đi!" "Ông bỏ ra mười nghìn tỷ, chúng ta bắt tay với nhau đối phó nhà họ Hoắc!”

Lâm Mạc Huy nói.

Chu Vĩ Khánh hết sức vui mừng, vội vàng nói: "Cám ơn cậu

Huy!"

Lâm Mạc Huy gật đầu, anh nhìn về phía cửa: “Cô Ngọc, nếu đã tới, sao không vào nhà nói chuyện một chút?"


Một tiếng cười khẽ truyền tới từ ngoài cửa, Tống Lan Ngọc mặc một bộ đồ trăng đẩy cửa tiến vào. "Cậu Huy, đúng là chuyện gì cũng không gạt được anh nhi." "Thật ngại quá, chúng tôi vội vàng mời anh đến mà lại không báo trước với anh một tiếng" "Có điều, đây là chuyện giữa anh và nhà họ Chu, tôi cũng không tien nhúng tay vào” "Cho nên tôi đành để ông Khánh tự nói chuyện với anh, quyết định như the nào cũng là chuyện của anh!”

Lâm Mạc Huy gật đầu, cách làm lần này của Tổng Lan Ngọc hoàn toàn chính xác.

Nếu cô tự ra mặt nói chuyện giúp cho Chu Vĩ Khánh, vậy Lâm Mạc Huy ít nhiều gì cũng phải giữ thể diện cho cô, mà như vậy sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của Lâm Mạc Huy.

Tổng Lan Ngọc nói: “Cậu Huy, về phía hiệp hội y dược của anh, tôi có thể bỏ ra năm nghìn tỷ."

Lâm Mạc Huy kinh ngạc, anh không ngờ Tổng Lan Ngọc cũng tham gia vào vụ này. “Cô Ngọc, lần này chúng ta cần đối mặt với thần y của sáu tỉnh, năm nghìn tỷ này, có khả năng sẽ mất sạch, cô nghĩ kỹ rồi chứ?"

Lâm Mạc Huy hỏi.

Tổng Lan Ngọc thẳng thắn xua tay: "Không cần nghĩ." "Cậu Huy, thật ra là do vốn lưu động hiện tại của tôi không nhiều lắm, chỉ có thể lấy ra năm nghìn tỷ tỷ" "Nếu không, cho dù có bảo tôi đầu tư trăm nghìn tỷ, tôi cũng không chút chần cho." "Tôi hoàn toàn tin tưởng vào y thuật của anh!"

Chu Vĩ Khánh kinh ngạc, ông từng nghe Tổng Lan Ngọc khen y thuật của Lâm Mạc Huy rất cao siêu.

Nhưng ông không ngờ Tổng Lan Ngọc lại tin tưởng y thuật của Lâm Mạc Huy đến mức này!

Đi khỏi tập đoàn Vân Hải, Lâm Mạc Huy bắt đầu nhẩm thử. Trần Phước Nguyên năm ngàn tỷ, Hoàng Vĩnh Phong bảy ngàn tỷ, nhà họ Chu mười ngàn tỷ, Tổng Lan Ngọc năm ngàn tỷ, lại thêm công ty dược nhà họ Hứa một ngàn bảy trăm tỷ, tổng cộng là hai mươi tám ngàn bảy trăm tỷ.

Giờ tìm Nam Bá Lộc góp thêm sáu ngàn ba trăm tỷ nữa là khoản vốn ba mươi ngàn tỷ này sẽ gom đủ.

Anh gọi điện cho Nam Bá Lộc, không ngờ Nam Bá Lộc thẳng thắn đưa luôn mười một ngàn ba trăm tỷ, giúp Lâm Mạc Huy gom tròn bốn mươi ngàn tỷ.

Lâm Mạc Huy cũng rất kinh ngạc, cách hành xử của Nam Bá Lộc đúng là khác xa người thường.

Đêm hôm đó, toàn bộ số tiền này đã được gửi vào thẻ của Lâm Mạc Huy.

Lâm Mạc Huy chạy tới công ty tìm Hứa Thanh Mây, thương lượng chuyện này với cô.

Lâm Mạc Huy không nói với cô về chuyện mà chỉ nói muốn đầu tư một thứ. y thuật của anh,

Hứa Thanh Mây không hề do đồng ý cho công ty bỏ ra một ngàn bảy trăm tỷ.

Cô tin tưởng Lâm Mạc Huy trăm phần trăm.

Đương nhiên, công ty dược nhà họ Hứa cũng không cần bỏ ra một ngàn bảy trăm tỷ.

Trong tay Lâm Mạc Huy có khoản bồi thường một ngàn tỷ của nhà họ Chu, công ty dược nhà họ Hứa chỉ cần bỏ ra bảy trăm tỷ là được.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Lâm Mạc Huy bèn gọi cho Trần Phước Nguyên, bảo ông bắt đầu chuẩn bị công việc tiếp theo.


Hội giao lưu y học được cử hành vào ba ngày sau, do Trần Phước Nguyên đích thân chủ trì, mà ba ngày, đã đủ giải quyết vấn đề về hiệp hội.

Sáng hôm sau, Lâm Mạc Huy đi làm như thường lệ.

Vừa tiến vào văn phòng, Lâm Mạc Huy đã thấy một đám người nhà của Hứa Đình Hùng ngồi ở đó. Lâm Mạc Huy hơi giật mình, xảy ra chuyện gì thế này? Hứa Thanh Tuyết là người đầu tiên nhìn thấy Lâm Mạc Huy, thét chói tai: "Tới rồi, tên khốn đó tới

Phương Như Nguyệt hệt như một con dã thú bị chọc giận, nhảy dựng lên: "Lâm Mạc Huy, tên khon nhà cậu, cậu muốn hại chết con gái của tôi à!" “Rốt cuộc cậu tính làm gì vậy, sao lại bảo nó đi vay bảy trăm tỷ?" "Cậu muốn dồn nó vào đường chết phải không hả?"

Lâm Mạc Huy sửng sốt, mình bảo Hứa Thanh Mây đi vay bảy trăm tỷ khi nào? mẹ nói gì vậy?" "Sao cô ấy lại đi vay bảy trăm tỷ?"

Lâm Mạc Huy vội la lên. "Cậu còn ngu với tôi à?" "Tôi... Tôi liều mạng với cậu.."

Phương Như Nguyệt hét lên, vung tay định tát Lâm Mạc Huy một cái.

Lâm Mạc Huy nhanh chóng né tránh, anh cũng la lên: có gì từ từ ngồi xuống nói “Rốt cuộc đã có chuyện "Mẹ nói cho con biết đã."

Phương Như Nguyệt lại đuổi theo anh: “Cậu đứng lại đó cho tôi! Cậu mau đứng hôm nay, nếu cậu không chết thì người chết sẽ là tôi!" "Mau giữ cậu ta

Hoàng Kiến Đình cũng chạy tới, dang tay ra ngăn cản

Lâm Mạc Huy lại.

Anh ta nở nụ cười âm hiểm, giờ anh ta chỉ ước gì Phương Như Nguyệt đánh Lâm Mạc Huy càng nặng càng tốt.

Lâm Mạc Huy không dánh đánh Phương Như Nguyệt, nhưng nếu là Hoàng Kiến Đình thì anh không có lý do gì để ngại cả,

Anh giả vờ mất thăng bằng rồi té ngã đè lên người Hoàng

Kiến Đình, làm cho Hoàng Kiển Đình bị đẩy ngã một vòng lăn trên mặt đất, ngã xuống bị đập đến chảy cả máu đầu,

Hứa Thanh Tuyết vội vàng đỡ Hoàng Kiến Đình dậy, cô ta tức giận hét lên: "Lâm Mạc Huy, sao anh dám đánh chồng "Tôi liều mạng với anh."

Hứa Thanh Tuyết cầm lấy ly thuỷ tinh trên bàn định ném vào người Lâm Mạc Huy.

Nhưng mà đúng lúc này thì bảo vệ đã xông vào, bọn họ lập tức ngăn cản toàn bộ ba mẹ con kia lại. Người dẫn đầu bảo vệ là Phương Khánh, lần trước ông ta bị

Phương Như Nguyệt tố cáo cho nên ông ta còn bị viện trưởng mấy ngày liên tiếp.

Ông ta đang rất khó chịu với bọn họ rồi, giờ lại gặp mấy người của nhà họ Hứa, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này. "Mấy người đang làm gì đó?" "Mau ngăn cản lại hết cho tôi." bọn họ còn dám phản kháng thì trực tiếp đánh cho "Nếu có chuyện gì, tôi chịu trách nhiệm” tôi."

Mấy anh bảo vệ thô lỗ Phương Như Nguyệt và Hứa Thanh Tuyết xuống dưới mặt đất, dùng chân chặn lại.

Hai người kia lập tức ra sức giãy dụa, nhưng không thể nào thoát ra


Hứa Đình Hùng hoảng hốt: cậu làm gì thế hả?" “Mau thả vợ và con gái tôi ra, không thì... không thì tôi sẽ báo cảnh sát đó."

Phương Khánh cười lạnh một tiếng: muốn báo cảnh sát?" "Tôi mới là người cần phải báo cảnh sát đây." "Ở đây là bệnh viện, mấy người các người dám ra tay đánh người ở đây, bọn tôi hoàn toàn có quyền ngăn cản các người "Báo cảnh sát hả? Được thôi, rồi tôi xem thử tới lúc đó cảnh sát bát ai"

Hứa Đình Hùng cũng bị nghen họng, cũng đúng thôi, mấy người bọn họ vừa vào đã ra tay đánh người rồi.

Nếu như thật sự báo cảnh sát thì bệnh viện hoàn toàn không bị truy cứu trách nhiệm gì cả, mà trái lại bọn họ còn vị bất giam mấy ngày nữa.

Hửa Đình Hùng tức giận mắng Lâm Mạc Huy: "Lâm Mạc Huy, sao cậu có thể đứng ở đấy nhìn mẹ vợ và em vợ cậu bị người ta bắt nạt như vậy há?" “Cậu có phải là đàn ông hay không vậy?"

Lâm Mạc Huy can lời, sao lúc hai người đó chạy theo đuổi đánh anh, ông ta lại không nói câu nào?

Bây giờ người của bệnh viện ra tay ngăn cản bảo vệ anh thì ông ta lại kêu anh tới giúp đỡ?

Giúp làm gì, nói mấy anh bảo vệ thả hai mẹ con họ ra để họ lại tiếp tục đuổi đánh anh hả? “Bố, mẹ, có chuyện gì thì chúng ta từ từ ngồi xuống nói chuyện" "Anh Khánh, thật là ngại quá, đã gây ra rắc rối cho anh rồi." "Xin anh thả hai mẹ con họ ra."

Lâm Mạc Huy nói.

Phương Khánh biết quan hệ giữa Lâm Mạc Huy với ông Hạ rất tốt cho nên vô cùng cung kính với anh. "Chủ nhiệm Huy, nếu anh đã nói như vậy thì tôi cũng nể mặt anh." "Thả người ra đi." "Chúng tôi ở bên ngoài canh gác." “Có việc gì cứ la lớn lên, nếu bọn họ còn dám ra tay thi, hừ, bang bảo vệ của bệnh viện chúng ta không phải loại người ngồi mát hướng lương đâu."

Phương Khánh vẫy vẫy tay, lại dẫn đầu nhóm bảo vệ rời đi.

Phương Như Nguyệt và Hứa Thanh Tuyết chật vật đứng lên, Phương Như Nguyệt lại la lên một tiếng, định nhào tới đánh Lâm Mạc Huy tiếp.

Cửa phòng nhanh chóng bị người ta đẩy vào, Phương Khánh thò đầu vào nói: "Lại đánh nữa hả? Còn muốn đánh nữa hả?" Phương Như Nguyệt ngay lập tức đứng im, bà ta không muốn lại bị người ta dùng chân đè xuống dưới nền đất nữa đâu. "Bổ, mẹ, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?"

Lâm Mạc Huy nói.

Phương Như Nguyệt nghiến răng nói: “Lâm Mạc Huy, cậu không cần giả vờ giả vịt trước mặt chúng tôi." "Có phải chính cậu đã nói muốn đầu tư một công trình, cho nên nói Thanh Mây đưa tiền cho cậu đúng không?" “Công ty hiện tại đang trong tình trạng như thế nào, cậu còn không biết sao?" “Thanh Mây vì để gom được bảy trăm tỷ cho cậu, đã đem toàn bộ cổ phiếu của công ty mang ra ngân hàng cầm cố." "Cậu có biết rằng nếu như không có tiền để trả cho ngân hàng, không nhưng công ty sẽ mất, mà Thanh Mây cũng phải ngồi tù hay không hả?" "Có phải cậu không thể hại chết Thanh Mây, hại cho nhà họ

Hứa chúng tôi phá sản thì cậu sẽ không cam lòng đúng không?"