Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 160: Trào phúng của mười gia tộc lớn






Lâm Mạc Huy ngạc nhiên hỏi: "Cách gi?"

Trần Phước Nguyên do dự hỏi: “Cậu có thể đại biểu thành phố Hải Tân đi dự thi." "Nhưng mà, cách này có chút vấn đề hơi phiên một chút, cần cả Hiệp hội Y dược tinh Hải Tân ủng hộ cậu hết sức.” Lâm Mạc Huy: "Thành phố Hải Tân còn có cái Hiệp hội đó nữa?"

Trần Phước Nguyên cười cười: "Hiệp hội này đã có từ lâu rồi. Công ty dược phẩm Hưng Thịnh cũng là thành viên của hiệp hội này” "Cơ mà trước mười gia tộc lớn thì hội học thuật này do nhà họ Tạ làm chủ "Lúc trước nhà họ Tạ bị nhà họ Thiên diệt, hiệp hội liền như rắn mất đầu." "Thực lực của nhà họ Tạ, bị chín gia tộc lớn còn lại phân chia." "Hiệp hội Y dược bây giờ coi như là trong tay mười gia tộc "Vậy nên, bây giờ cậu muốn Hiệp hội Y dược tỉnh Hải Tân lớn.” ủng hộ mình, chẳng khác gì bảo mười gia tộc lớn kia công nhận năng lực của cậu." Lâm Mạc Huy nhíu mày, lúc trước vì chuyện nhà họ Chu, quan hệ của anh với mười gia tộc lớn đó vẫn còn khá căng thắng.

Bây giờ, muốn mười gia tộc lớn này ủng hộ mình, hơi khó. Lâm Mạc Huy suy nghĩ một lúc, trầm giọng báo: “Mặc kệ thế nào, thử một lần đã” "Cậu giúp tôi tập hợp người của mười gia tộc lớn này đi, tự tôi nói chuyện với họ."

Trần Phước Nguyên gật đầu: “Được." "Nhưng mà, cậu Huy này, cậu không nên đặt quá nhiều hy vọng vào chuyện này.” "Cách này, về cơ bản là không có khả năng cho låm." "Hiệp hội Y dược trong tay mười gia tộc lớn, hàng năm có lợi nhuận khoảng từ 700 đến 1050 tỷ đồng." "Nếu bọn họ ủng hộ cậu, chắc chắn sẽ căng thẳng với nhà họ Hoắc" "Một khi nhà họ Hoắc phong tỏa ngành sản xuất y dược của thành phố Hải Tân, lợi nhuận của hiệp hội sẽ mất." "Mười gia tộc lớn nhất định không bỏ qua lợi ích này đâu!"


Tiệc rượu ở khách sạn Thời Đại kết thúc, Hoắc Thiên Sinh vừa rời đi, Trần Phước Nguyên liên chạy vào tìm chủ nhân mười gia tộc lớn, Anh ta tập trung mọi người ở phòng riêng lớn, nói với mọi người về ý đồ của Lâm Mạc Huy.

Vừa dứt lời, đã có một gia chủ tức giận nói: "Trần Phước Nguyên, cậu điên rồi à?" "Bảo hiệp hội đối nghịch với nhà họ Hoắc?" "Cậu cũng biết là, nhà họ Hoắc nắm quyền phân phối nguyên vật liệu y dược toàn thành phố Hải Tân này.” "Một khi chọc giận nhà họ Hoắc, thuốc và vật dụng y tế của chúng ta, không thể sử dụng ở thành phố Hải Tân nữa” "Đây là lợi nhuận mấy nghìn tỷ, liên quan đến bát cơm của mấy chục cửa hàng bán thuốc lớn nhỏ, công ty cung cấp vật dụng y tế, các đơn vị khám chữa bệnh, công ty cung cấp nguyên liệu thuốc trong thành phố Hải Tân này." “Đế cho Lâm Mạc Huy được vào hội giao lưu y học kia, cậu sẵn sàng đẩy của từng đó công ty đó vào chỗ chết?" Trần Phước Nguyên vẻ mặt xấu hổ, tình huống này, anh cũng biết rõ chứ. "Các vị, tôi hiểu ý của mọi người." "Nhưng các vị có từng nghĩ." "Nếu chúng ta thång, tài nguyên y dược của sáu tỉnh, sẽ về tay thành phố Hải Dương này bao nhiêu không?" “Đến khi đó, lợi nhuận chăng phái là mấy chục nghìn tỷ, mà là mấy trăm nghìn tỷ đó!"

Trần Phước Nguyên cao giọng nói.

Dứt lời, cả phòng đều cười vang. "Trần Phước Nguyên, tôi thấy cậu nên đi khám đi thôi!" "Cậu bị cái gì kích thích, sao lại điên khùng thế này?" "Thăng lợi? Dựa vào cái gì mà thắng?" "Chỉ bằng Lâm Mạc Huy kia?" "Cậu có biết là, hội giao lưu y học giữa sau tỉnh lần này, là sáu vị thần y” "Ngay cả ông Hạ bên cạnh cậu, ở hội trao đổi y học lần này, chỉ là vai diễn nho nhỏ mà thôi." "Lâm Mạc Huy, anh ta có cái gì để cầm thắng lợi trong tay?"

Một gia chủ lớn tiếng cười nói.

Trần Phước Nguyên nghiến răng: "Tôi tin tưởng tay nghề của cậu Huy!" "Nếu cậu ấy tham gia hội trao đối y học giữa sáu tỉnh, chắc chắn toàn thắng!"

Lại thêm một gia chủ cười lạnh: "Cậu tin cậu ta?" "Nếu tôi không nhớ lầm, cậu ta hồi trước chỉ là lao công WC của bệnh viện mà thôi?” “Cậu lại nghĩ cậu ta là thầy tu quét rác trong Tàng Kinh Các, là cao nhân?" “Cậu đọc tiểu thuyết võ hiệp nhiều quá đấy à?”

Cả phòng lại cười vang.

Trần Phước Nguyên tức giận, lại chẳng thể phản bác lại. Y thuật của Lâm Mạc Huy, chỉ có anh hay.

Mà mười gia tộc lớn này, chẳng ai biết, anh nói gì, bọn họ cũng không tin.

Bấy giờ, Lâm Mạc Hy nói: "Moi người, thắng lợi hay không, thử một lần là biết." “Tôi có thể thề với trời, nếu hội giao lưu y học giữa sáu tỉnh lần này, nếu tôi thua, tính mạng của Lâm Mạc Huy này liên giao vào tay các vị!"


Chủ nhà họ Tống cười lạnh: "Lâm Mạc Huy, cậu tưởng mạng mình đáng giá lắm à?" "Đấy là lợi nhuận chục nghìn tỷ, hiệp hội y dược, lợi nhuận hàng năm cũng tầm mấy trăm, mấy nghìn tỷ” "Y của cậu là, bọn tôi dùng số tiền lớn như thế, đánh đổ với cái mạng của cậu?" "Cậu xứng hả?"

Chủ nhà họ Tổng vì chuyện cả Tống Lan Ngọc, vẫn khó chịu với Lâm Mạc Huy.

Có cơ hội hôm nay, đương nhiên là trào phúng hết mình. Lâm Mạc Huy lạnh mặt: "Chủ nhà họ Tống này, không cần nói nhiều thế" "Hôm nay tôi có chuyện nhờ mọi người, nếu mọi người giúp tôi, phần tình này, Lâm Mạc Huy tôi nhớ kỹ trong lòng” “Nếu mọi người không giúp, Lâm Mạc Huy này cũng nhớ ký!"

Cả phòng cười vang. "Sao nào, cậu còn định mang thù cơ à?" "Nhớ kỹ rồi cậu làm gì?" "Khó tin nhờ, cậu còn định đối đầu với mười gia tộc lớn này cơ à?" “Lâm Mạc Huy, nể cậu là bạn bè với nhà họ Thiên, chúng tôi cho cậu mặt mũi thôi." "Nhưng, mong cậu nhớ kỹ, cậu không phải là người nhà họ

Thiên đâu" "Tình giữa người với người, đối với bọn tôi ấy à, chả dùng được."

Chủ nhà họ Tống đứng dậy: "Chúng ta đi!" "Nói chuyện với cái loại vô dụng the này, có gì mà nói!" Đến cửa, chủ nhà họ Tống bong dừng bước, liếc Lâm Mạc Huy: "Cậu Huy, cậu nghe cho rõ đây" "Từ nay về sau, tránh xa Lan Ngọc ra!" "Tôi không thích bên ngoài đồn đại, nhà họ Tổng chúng tôi bao dưỡng đồ ăn bám, chắc cậu hiểu được ý tôi chứ!"

Lâm Mạc Huy lạnh mặt: "Chủ nhà họ Tống này, ông quản rộng quá rồi ha?”

Chủ nhà họ Tổng cười lạnh: "Cậu có thể thử xem." "Cậu nghe cho rõ, nhà họ Tống, chẳng phải nhà nào cũng so sánh cùng được đâu!”

Chủ nhà họ Chu đứng bên cạnh lạnh mặt, chủ nhà họ Tống rõ ràng đang trào phúng nhà họ Chu.

Nhưng mà, chủ nhà họ Chu không nói gì.

Chuyện với nhà họ Hoắc lần này, khiến cho nhà họ Chu tổn thất nghiêm trọng.


Có thể trụ lại trong mười gia tộc lớn hay không, rất khó nói! Các gia chủ khác cũng đứng dây rời đi, ánh mắt nhìn Lâm Mạc Huy, như nhìn thăng ngu, đây giêu cợt.

Trần Phước Nguyên nhìn đám người đứng dậy rời đi, đấm thật mạnh lên bàn: “Bọn ngu ngục, khinh người quá đáng!" “Cậu Huy, hay chúng ta đi tìm nhà họ Thiên, nhờ nhà họ Thiên ra mặt nói chuyện lại với họ?"

Lâm Mạc Huy lắc đầu: "Nhà họ Thiên giúp tôi nhiều rồi, tôi không thể chuyện gi cũng nhờ ho." “Tổng giám đốc Nguyên à, chuyện này, còn cách nào khác không?" Trần Phước Nguyên nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu, nhỏ giọng nói: "Cách, vẫn còn một cách." "Nhưng mà, cách này lại càng không hay.." Lâm Mạc Huy ngạc nhiên hỏi: "Cách gì?"

Trần Phước Nguyên đáp: "Nếu cậu có thể lập ra một hiệp hội, thay thế được hiệp hội y dược" “Như thế, cậu có đủ quyền lên tiếng, cũng có thể đại diện thành phố Hải Tân tham gia!”

Lâm Mạc Hy sửng sốt: "Thế này.. thế này có được không đó?" “Làm sao lập hiệp hội bây giờ?"

Trần Phước Nguyên đáp: “Muốn lập hiệp hội thì dễ, vấn đề chỗ, muốn thay thế được Hiệp hội Y dược tỉnh Hải Tân, đi tham gia hội trao đổi y học sau tinh, chuyện này, khó lãm." "Hiệp hội y dược, tài sản có gần nghìn tỷ” "Nếu cậu muốn lập hiệp hội, có thể thay thế được Hiệp hội Y dược tinh Hoa Tân, tài sản phải có ít nhất trăm nghìn tỷ.”

Lâm Mạc Huy nhíu mày, tài sản có trăm nghìn tỷ, không nhỏ đâu.