Thấy không có ai trợ giúp bản thân, sắc mặt Triệu Trung Trạch lại càng khó coi.
“Triệu Trung Trạch, có phải là ông đã quên quy củ của gia tộc?”
“Như thế nào? Muốn tôi dạy ông lại không?”
Triệu Thiện Lương lạnh giọng quát.
Rốt cuộc Triệu Trung Trạch không chịu nổi áp lực mà quỳ rạp xuống đất, run giọng nói: “Anh hai, tôi... tôi biết sai rồi.”
Quỳ xuống trước mắt bao nhiêu người như vậy, thể diện của Triệu Trung Trạch coi như mất hết rồi.
Nhưng ông ta cũng không còn cách nào khác.
Ông ta biết tính cách của Triệu Thiện Lương, nếu ông ta không quỳ xuống thì Triệu Thiên Lương thực sự dám đánh chết ông ta ở đây!
Triệu Thiện Lương lạnh lùng liếc mắt nhìn Triệu Trung Trạch, trong mắt chợt lóe qua một tia sát khí.
Sở dĩ ông ta nhắm vào Triệu Trung Trạch như vậy là vì năm đó sau khi Triệu Nhạc Huân thượng vị, là Triệu Trung Trạch giúp Triệu Nhạc Huân chèn ép người của Triệu Thiện Lương.
Bên trong gia tộc, mấy thân tín của Triệu Thiên Lương đều bị Triệu Trung Trạch dùng các loại thủ đoạn để tiện đuổi đi.
Cho nên Triệu Thiện Lương vừa tới đã hạ uy phong của Triệu Trung Trạch.
Ông ta đi đến trước mặt Triệu Trung Trạch, trực tiếp đá một cú vào mặt Triệu Trung Trạch: “Lăn xuống đi!”
“Ông căn bản không xứng mang họ Triệu!”
Triệu Trung Trạch té từ trên đài xuống dưới, một câu cũng không dám nói.
Một cú đá này của Triệu Thiện Lương dùng rất nhiều sức, sau khi Triệu Trung Trạch lăn xuống dưới mới phát hiện răng nanh của bản thân đã bị đá gãy mấy cái.
Nhưng một câu ông ta cũng không dám nói, bây giờ ông ta đang lo lắng một chuyện, bây giờ bản thân có thể giữ được mạng sống hay không!
Triệu Thiên Lương đã trở lại, vị trí gia chủ này của Triệu Nhạc Huân còn có thể giữ hay không cũng khó nói.
Một khi Triệu Thiên Lương xuống đài, ông ta làm chó săn cho Triệu Nhạc Huân, những chuyện ác mà ông ta làm mấy năm nay chỉ phải phải thanh toàn cùng một lúc.
Đến lúc đó, không cần người ngoài phải ra tay, chỉ cần người của nhà họ Triệu cũng đều muốn đuổi tận giết tuyệt ông ta!
Bây giờ trong lòng Triệu Trung Trạch vô cùng hối hận, sớm biết có tình huống như thế này thì trước kia sẽ không giúp Triệu Nhạc Huân làm nhiều chuyện xấu như vậy.
Nhưng bây giờ hối hận cũng đã chậm!
Triệu Thiện Lương đứng ở trên đài, ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Nhạc Huân: “Anh cả, anh làm sao vậy?”
“Nhìn thấy em trai ruột thịt của bản thân cũng không nói câu nào sao?"
Sắc mặt Triệu Nhạc Huân xanh mét, từ đầu tới cuối không nói được lời nào.
Lúc này, một vị trưởng lão của nhà họ Triệu đứng dậy, vui mừng nói: “Thiên Lương, cậu đã trở lại thật tốt quá!”
“Đúng lúc, vậy mà bây giờ những người này lại liên hợp với nhau muốn đối phó nhà họ Triệu chúng ta”