Sắc mặt của Trần Đức Vũ đỏ bừng, không nói được lời nào.
Ở trước mặt Trần Nguyên Vũ, căn bản khi thể của ông ta không vượt qua được người này!
Ông ta nhìn về phía Triệu Nhạc Huân trên đài với ánh mắt xin giúp đỡ.
Mà sắc mặt của Triệu Nhạc Huấn lúc này cũng vô cùng khó coi.
Bản thân ông ta là người biết rõ nhất Trần Nguyên Vũ đã xảy ra chuyện gì.
Lúc trước Lâm Mạc Huy lấy ra quyển sổ đen kia, ông ta còn tưởng rằng Lâm Mạc Huy lấy được từ chỗ của Trần Lâm Vũ.
2
Suy cho cùng, bố của Trần Lâm Vũ cũng biết chuyện quyển sổ đen này.
Cho nên ông ta cũng không để ý như vậy, chỉ dựa vào quyển sổ đen này cũng không thể lật đổ ông ta.
Nhưng sau khi Trần Nguyên Vũ xuất hiện, ông ta đã biết mọi việc đã vượt quá tầm kiểm
soát.
Trần Nguyên Vũ bị ông ta nhốt trong địa lao mười mấy năm, bây giờ Trần Nguyên Vũ đột nhiên xuất hiện, vậy chẳng phải là nói chuyện địa lao của ông ta đã bị bại lộ rồi sao?
Một khi việc này bị bại lộ thì chính là chuyện lớn.
Có rất nhiều nhân vật quan trọng của mười đại gia tộc Tô Vân bị ông ta bắt vào trong địa lao.
Một khi bị bại lộ, hơn một nửa trong số mười đại gia tộc Tô Vân sẽ cắt đứt quan hệ với ông ta. Như vậy ông ta sẽ thành mục tiêu công kích của mọi người!
Nhưng lúc này ông ta đã trót làm thì phải làm đến cùng. Dù sao thì ở đây có nhiều người như vậy, ông ta cũng chỉ có thể gượng gạo chống đỡ mà thôi.
Ông ta hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Trần Nguyên Vũ, ông làm như vậy là không hợp với phép tắc!”
“Mười đại gia tộc có phép tắc của mười đại gia tộc”
“Dù sao ông cũng chỉ là gia chủ tiền nhiệm của nhà họ Trần thôi, cũng không phải là gia chủ hiện tại, ông...”
Chưa đợi ông ta nói xong Trần Nguyên Vũ đã trực tiếp chửi ầm lên: “Triệu Nhạc Huân, con mẹ nó, ông đùa tôi phải không, ông còn dám nói phép tắc với ông đây sao?
“Ông đây còn chưa có tính sổ với ông đầu, vậy mà ông lại tự thò đầu ra rồi!”
“Được, vừa đúng lúc, chúng ta tính sổ đi!"
Trần Nguyên Vũ nói xong thì hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Lão Cửu, không phải vừa rồi ông hỏi mấy năm nay rốt cuộc tôi đã ở đâu sao?”
“Được, bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người biết.”
“Mấy năm nay tôi vẫn bị giam giữ ở trong địa lao bên dưới sân riêng kia của Triệu Nhạc Huân!”
Lời vừa nói ra, tất cả đều ồ lên, tất cả mọi người đều bị lời này làm chấn động.
Sắc mặt người nhà họ Trần đều thay đổi, kêu lên: "Làm sao có thể?”
Mà nhà họ Triệu ở bên kia, tất cả mọi người vô cùng tức giận, phẫn nộ trách mắng Trần Nguyên Vũ đang bịa đặt.
Sắc mặt của Triệu Nhạc Huân vô cùng u ám, ông ta biết cái gì nên tới thì cuối cùng cũng sẽ tới!
Sắc mặt của Trần Nguyên Vũ vô cùng lạnh nhạt: “Tôi bịa đặt?”
“A, một mình tôi nói là bịa đặt, vậy nếu người khác cũng nói như vậy thì vẫn là bịa đặt sao?”
Một người đàn ông trong nhà họ Triệu tức giận mắng: “Trần Nguyên Vũ, ông đừng nói là ông có người làm chứng tận mắt chứng kiến!”
“Ông muốn hãm hại nhà họ Triệu chúng tôi, nhất định ông đã sớm chuẩn bị xong tất cả.”
“Ông thật sự cho rằng người khác là đồ ngu sao, sẽ bị cái gọi là người làm chứng của ông lừa sao?”
Trần Nguyên Vũ cười lạnh một tiếng, cũng không nói lời nào.
Nhưng vào lúc này, đằng sau đoàn người truyền đến một giọng nói lạnh như băng: “Vậy anh cảm thấy lời nói của tôi có đáng tin hay không?”
Tất cả mọi người nghe được lời này đều vô cùng sửng sốt, lúc này lại có ai xuất hiện chứ?
Mọi người đều tránh ra mở đường, chỉ thấy đằng sau đoàn người có một người đàn ông mang sắc mặt đau thương đi tới.
Khi nhìn thấy người này, người nhà họ Chu đều biến sắc, nhao nhao đi lên.
Người đàn ông này chính là gia chủ tiền nhiệm của nhà họ Chu, cũng là anh trai ruột của gia chủ đương nhiệm.
“Đại ca, anh... anh còn sống sao?”
Giọng của Chu gia chủ run run, tình cảm của ông ta với người đại ca này rất tốt.
Hốc mắt người đàn ông rưng rưng, chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy, anh còn sống.”
“Thật không ngờ anh còn có thể sống sót gặp lại mọi người!”
Người nhà họ Chu nhìn dáng vẻ tiều tụy của người đàn ông, vẻ mặt tràn đầy thương xót.