Ban nãy khi Sinh Ngô Phàm phát hiện ra tình hình không ổn, ông ta liền muốn rời đi ngay lập tức. Nhưng Lâm Mạc Huy vẫn luôn chú ý đến ông ta, lấy đâu ra mà để ông ta chạy mất chu
Ảnh mắt của tất cả mọi người lần lượt dừng lại trên người Sinh Ngô Phàm. Lúc này, một vài người nhanh nhạy cũng đã đoán ra được rằng chuyện này chắc chắn không tránh khói việc có liên quan tới Sinh Ngô Phàm.
Sắc mặt ông cụ Chu chợt lạnh hần đi. Ông ta vốn dĩ tưởng rằng hung thủ chỉ là Lâm Mạc Huy, một đứa không có gia thế gì hết. Cho dù là Nam Bá Lộc, Hoàng Vĩnh Phong có nâng đỡ cậu ta, nhưng từ đầu đến cuối nền táng chống lưng cho cậu ta rất yếu. Giết chết cậu ta cũng sẽ không gây ra chuyện gì lớn lầm. Nhưng bây giờ chuyện này có liên quan đến nhà họ Sinh thì mọi chuyện đã khác rồi. Địa vị của Sinh Ngô Phàm ở nhà họ Sinh không hề thấp, nếu như bọn họ giết Sinh Ngô Phàm thì sẽ phải đối mặt với cả nhà họ Sinh. Đó là dòng họ Sinh, một trong mười dòng họ lớn của Hà Nội đó, thực lực bọn họ mạnh hơn nhà họ Chu gấp mấy lần. Nhà họ Chu nào có là đối thủ của nhà họ Sinh?
Sự việc phát triển đến bước này, tình hình của nhà họ Chu rối tung cả lên. Rốt cuộc có báo thù cho Chu Gia Phong không đây? Chu Gia Phong chi là một người thừa kế bị bỏ rơi, vì cậu ta mà đắc tội với cả dòng họ Sinh thì thật không đáng. Tuy nhiên, người của mười dòng họ lớn đều đang ở đây, tất cả mọi đều đang nhìn vào việc này. Nếu như không báo thù cho Chu Gia Phong, vậy địa vị và uy tín của nhà họ Chu trong mười dòng họ lớn cũng sẽ vì thế mà sụt giảm nhanh chóng. Thậm chí, bên ngoài cũng sẽ đồn thổi rằng nhà họ Chu là một lũ nhát chết, mềm nắn rắn buông. Uy tín mà nhà họ Chu không dễ gì tích lũy được trong bao lâu sẽ bị tiêu tồn hết trong một lần mất.
Ông ta đột nhiên phát hiện ra bản thân lần bắt giữ Lâm Mạc Huy không tha quả thật là quyết định sai lầm nhất. Chính vì sai lầm của bản thân mà khiến cho cả dòng họ Chu rơi vào tình thể tiến thoái lưỡng nan này. Ông ta mở mắt rồi khẽ nháy với người bên cạnh.
Người này hiểu ý, đi đen bên cạnh bàn, giả vờ không cần thận làm đổ cốc nước lên máy tính. Máy tính tắt, màn hình đen thui, đoạn video cũng bị dừng lại ngay đó. Hiện trường hồn loạn một phen.
Ông cụ Chu nhân cơ hội đứng dậy: “Lam Nguyên, sao cậu lại bất cẩn vậy chứ? Vào thời khắc quan trọng, sao cậu lại phạm phải sai lầm như vậy? Ôi, xem ra tối nay không có cách nào tiếp tục xem video này rồi! Các vị, hay là ngày mai chúng ta lại xét xử lại từ đầu nhé?" . Truyện Hệ Thống
Lời này đã làm mọi người khẽ cười ồ lên. Những người ở hiện trường không phải là kẻ ngốc. Bọn họ đều biết, nhà họ Chu chính là cố ý, chính là muốn tạm thời dừng chuyện này lại. Bấng không, một khi đã chứng minh được Sinh Ngô Phàm là hung thủ giết người, nhà họ Chu biết làm thế nào?
Hoàng Vĩnh Phong lại đứng dậy: "Cụ Chu à, không phải chỉ là một cái máy tính thôi mà, thay sang một cái khác là được rồi mà. Nhà họ Chu to như vậy, chắc không thiếu máy tính đầu nhỉ?"
Chu Lam Nguyên, người lúc nãy vừa làm hỏng máy tính, lập tức nói: “Nhà họ Chu từ trước tới nay đều không theo đuổi mấy thử đồ hiện đại này, các thiết bị lắp đặt khá đơn giản, và không có máy tính thừa ra ở nhà. Nhà họ Chu lại ở nơi hẻo lánh như vậy, bây giờ chuyển máy tính tới thì sợ là sẽ lãng phí thời gian. Các vị, ngày mai xét xử lại từ đầu, cũng giống nhau cả thôi!"
Tổng Lan Ngọc cười nhạo: "Chú năm nhà họ Chu, tối hôm nay mấy người vội vội vàng vàng bắt Lâm Mạc Huy tới đây, các người không chi muốn xét xử cậu ta mà còn muốn giết chết cậu ta. Sao đến lúc cậu ta chứng minh được sự trong sạch của bản thân rồi, mấy người lại không lo đi phản bác lại vậy? Ngày mai xét xử lại từ đầu, mọi người lại phải chạy đến một chuyển, lẽ nào không phải là lãng phí thời gian sao?"
Sắc mặt ông cụ Chu đầy ngượng ngập, trầm giọng nói: "Nếu như ngày mai các vị có việc, có thể không cần tới. Nhà họ Chu chúng tôi sẽ xét xử chuyện này rõ ràng, đến lúc đó, chúng tôi sẽ cho các vị một câu trả lời rõ ràng."
Tất cả mọi người cười ồ lên, lời nói này nói ra đến cả trẻ con cũng không thèm tin.
Lúc này, một giọng nói mạnh mẽ đột nhiên truyền đến từ phía cua: "Chu Vĩ Khánh, tôi chỉ muốn hỏi ông một câu, mấy người còn cảm thấy cậu Huy là hung thủ giết người nữa không?"
Lời này vừa phát ra, cả hiện trường bỗng xôn xao. Chu Vĩ Khánh chính là tên của ông cụ nhà họ Chu đó. Ở thành phố Hải Tân, có ai dám gọi hắn tên của ông cụ ra như vậy? Cho dù là ông cụ của chín dòng họ khác, cũng sẽ không dám vô lễ như vậy. Tuy nhiên, không một ai dám bắt bẻ, bởi vì ở thành phố Hải Tân, quả thực có một người dám bá đạo như vậy. Người đó chính là người đứng đầu của Hải Tân, Nam Bá Lộc.
Sau khi vừa nói xong, Nam Bá Lộc với thân hình cao lớn, khí thế mạnh mẽ, oai phong bước vào. Mỗi bước đi của ông ta đều như đang giẫm đạp lên trái tim của tất cả mọi người. Ông ta tiến về phía trước, mọi người lại cảm thấy áp lực càng lớn thêm một chút. Đợi đến khi Nam Bá Lộc vào đến đại sảnh, cho dù là người đứng đầu mười dòng họ lớn cũng bị khí thể của ông làm áp lực đến không ngẩng đầu lên được.
Đây chính là khí thế đứng số một thành phố Hải Tân. Mười dòng họ lớn thì có là gì? Ông ta chỉ khẽ cười một cái thôi cũng có thể khiến mọi thứ tan thành tro bụi. Đây mới thật sự là nhân vật tại to mặt lớn không thể sánh ngang.
Ông cụ Chu lập tức mở mắt ra. Ông ta chầm chậm đứng dậy, ngang dầu nhìn Nam Bá Lộc: “Thật không ngờ rằng, chút chuyện cón con của nhà họ Chu chúng tôi, vậy là lại làm kinh động đến ông Lộc đây. Kính thưa ông Lộc, phải chăng là ông đang muốn trợ giúp cho Lâm Mạc Huy?" Giọng ông cụ Chu lạnh lùng.
Nam Bá Lộc cười nhạo: "Lão cáo già này, đừng có mà bẻ cong lời của tôi. Cậu Huy đây không cần đến sự trợ giúp của tôi. Mọi việc phải trái đúng sai cứ thuận theo lòng người! Nếu như cậu Huy thật sự là hung thủ giết người, tôi đến giúp cậu ấy thì vậy mới tính là trợ giúp. Còn cậu Huy không phải là hung thủ giết người, vậy thì tôi đen chính là để chứng kiến công lý được thi hành!"
Sắc mặt của ông cụ Chu trở nên khó coi, nghiên răng nói: "Ông Lộc muốn chứng công lý được thi hành, nhà họ Chu tôi đương nhiên cũng sẽ đưa ra cải gì gọi là công lý. Có điều, tối nay thời gian cũng không còn sớm nữa, còn xét xử tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì. Chi bằng ngày mai.."
Nam Bá Lộc trực tiếp ngắt lời của ông ta: "Chu Vĩ Khánh, ông bớt nói mấy lời vớ vấn đấy với tôi đi! Tôi chỉ hỏi ông một câu, ông có cảm thấy cậu Huy đây là hung thủ giết người không! Nếu như ông cảm thấy là như vậy, vậy thì chúng ta tiếp tục xem video. Nếu như không phải, vậy thì ông nói một lời thẳng thắn với tôi. Lề mề chậm chạp suốt cả đời, chẳng trách nhà họ Chu dưới tay ông càng ngày càng không ổn”
Ông cụ Chu tức đến suýt thì nôn ra máu, bao nhiêu năm rồi, ai dám nói với ông ta mấy lời này chứ? Tuy nhưng, đối diện với người đứng đầu thành phố Hải Tân, ông ta cũng không dám phản bác lại một câu.
Sau khi hít vào một hơi thật sau, ông cụ Chu nghiến răng nói: "Bây giờ quả thực kết quả đã rất rõ ràng rồi. Xem xong đoạn video ban nãy của cậu Huy, chúng ta đều biết rằng cậu Huy không phải là hung thủ giết người. Hung thủ thật sự là một người khác!”
Tổng Lan Ngọc lập tức bật cười, đứng dậy nói: "Anh Huy, chúc mừng anh, cuối cùng cũng đã hóa giải được mối nghi ngờ!”
Lâm Mạc Huy khẽ cười rồi gật đầu.
Hoàng Vĩnh Phong từ từ nói: "Nếu như cậu Huy đã không phải là hung thủ giết người, vậy có phải là nhà họ Chu các người nên xin lỗi cậu Huy đây không?"
Sắc mặt ông cụ Chu trầm xuồng: "Tổng giám đốc Phong, lời này của ông, tôi không hiểu rõ lắm. Nhà họ Chu chúng tôi đã mất đi một người, mà tất cả chứng cứ lại chỉ vào Lâm Mạc Huy, chúng tôi điều tra cậu ấy cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà. Tôi thật sự không hiểu, lẽ nào chúng tôi điều tra một người khả nghi cũng là sai sao?" Hoàng Vĩnh Phong: "Điều tra thì được, tuy nhiên, người nhà mấy người điều tra cái kiểu gì, trong lòng ông còn không rõ sao? Các người làm ầm lên ở bên ngoài công ty dược phẩm Thịnh Hưng như thế nào, các người bôi nhọ thanh danh của cậu Huy như thế nào, ông không biết sao? Ông cũng đã nói rằng cậu Huy chỉ là một người khả nghi. Trước khi chắc chắn mọi chuyện, các người xúc phạm cậu Huy và người nhà cậu ta như vậy, lẽ nào thế là đúng sao?" Ông cụ Chu cứng họng không thốt nên lời, trầm mặc một lúc, xua tay nói: “Mấy chuyện đó, đều là do Hồng Vĩ sai người đi làm, tôi cũng không hề biết "Hồng Vĩ, con quá đáng quá rồi đấy. Còn không mau xin lỗi cậu Huy đi!"
Chu Hùng Vĩ ngẩn người ra, đây không phải đều là do bổ sai con làm sao?
Sao cuối cùng người nhận lỗi rồi xin lỗi lại là con vậy? Nhưng ông ta cũng chỉ có thể cúi đầu xin lỗi: "Cậu Huy, xin lỗi cậu."
Lâm Mạc Huy xua tay: "Chu Hùng Vĩ, xin lỗi thì cũng không cần đâu. Chúng ta vẫn là nói về chuyện bồi thường đi. Tôi đã nói rồi, mấy người phải bồi thường cho những tổn thất của gia đình tôi. Một nghìn một trăm tỷ đồng đấy, còn nhớ không? Nếu đã chứng minh được tôi không phải là hung thủ, vậy số tiền này, mấy người nên bồi thường đi chứ!”