Người đàn ông lập tức nói: “Anh Lâm, anh cứ việc nói, tôi tuyệt đối sẽ giúp anh hoàn thành!”
Lâm Mạc Huy nói nhỏ vào tai anh ta mấy câu, bảo anh ta đi cứu mấy người Đặng Tiến Quân và Niên ra ngoài.
Người đàn ông dùng sức gật đầu: “Yên tâm đi, cứ giao cho tôi!”
"Bọn họ có sơ xuất gì, tôi lấy mạng của mình ra đền!”
Lâm Mạc Huy vui vẻ gật đầu: “Người anh em, xong chuyện lần này, tôi nợ anh một ấn tình!”
Vẻ mặt người đàn ông kích động, Lâm Mạc Huy chính là thần y của sáu tỉnh.
Ân huệ của anh thật sự quá đáng giá!
Người đàn ông dẫn theo người của mình vội vàng đi ra ngoài.
Hổ Đông An ngồi bên cạnh hỏi nhỏ: “Anh Lâm, tại sao không để bọn họ đi cứu Quế Anh?”
"Mấy người này của Thái Tử có thực lực rất mạnh, nếu như đi cứu Quế Anh chẳng phải sẽ an toàn hơn sao?”
Lâm Mạc Huy lắc đầu: “Lão cáo già Triệu Nhạc Huân này sắp xếp rất chu đáo”
"Những người canh giữ Quế Anh là mấy cao thủ của nhà họ Triệu, thực lực rất mạnh”
"Cho dù là người của Thái Tử, chỉ sợ cũng không có cách nào cứu bọn họ ra ngoài một cách an toàn mà không tổn hại một cọng tóc”
"Quế Anh là người thân duy nhất của tôi, mà Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt là bố mẹ vợ của tôi. Bọn họ tuyệt đối không được có bất kỳ bất trắc nào!”
"Vì lẽ đó, người cứu bọn họ nhất định phải hết sức cẩn thận, không được có bất cứ sai sót nào!”
Hổ Đông An gãi đầu: “Nhưng ai có thể làm việc mà không có sai sót được chứ?”
"Anh Lâm, chẳng lẽ anh định tự mình ra tay?”
"Nếu anh ra tay, vậy ai sẽ đi kiểm soát tình hình ở đám cưới?”
Lâm Mạc Huy mỉm cười: "Đương nhiên là tôi không thể ra tay, tôi phải ở bên cạnh bảo vệ Hứa Thanh Mây!”
Hổ Đông An: “Vậy người anh nói là ai?”
Lâm Mạc Huy đang định nói, đột nhiên có một âm thanh hùng hồn truyền vào từ ngoài cửa: “Người cậu ta nói đến là tôi!”
Hổ Đông An quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một người đàn ông có thân hình cao lớn ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào.
Nhìn thấy ông ta, Hổ Đông An đầu tiên là sững sờ sau đó sắc mặt thay đổi kịch liệt, kinh hãi kêu lên: “Ông Lâm!”
Người vừa đến chính là người đứng đầu trại Ngô, tên Lâm Chiêu.
Lâm Mạc Huy đứng lên, nhìn thấy người chú còn sót lại của nhà họ Lâm, hốc mắt hơi ửng đỏ.
Anh không gọi chú mà cũng gọi là ông Lâm giống như Hổ Đông An. Anh không muốn thân phận của mình bị bại lộ.
"Ông Lâm, Quế Anh là đứa em gái duy nhất của tôi!”
"Sự an toàn của bọn họ, tôi giao cả cho ông!”
Lâm Mạc Huy trầm giọng nói.
Lâm Chiêu gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng: “Yên tâm đi” "Trừ phi tôi chết, nếu không, không ai có thể làm bọn họ bị thương!”
Lâm Chiêu biết rất rõ, em gái của Lâm Mạc Huy chính là con gái của Lâm Hoàng Bách.
Đây cũng là cô công chúa cuối cùng của nhà họ Lâm, sao ông ta có thể lơ là được chứ?
Hổ Đông An nhìn thấy tình huống này, trên gương mặt không giấu được sự kích động: “Anh Lâm, thì ra anh mời ông Lâm!”
"Vậy thì quả tốt rồi, có ông Lâm đích thân ra tay, muốn cứu Quế Anh sẽ dễ như trở bàn tay!”
"Ông Lâm, ông có cần người giúp không, tôi sẽ cử người đến giúp ông!”
Lâm Chiêu lắc đầu: “Không cần”
"Tuy lần này tôi mang theo ít người nhưng ngũ Hổ của trại Ngô tôi đều dẫn đến!”
"Lâm Mạc Huy, cậu yên tâm làm việc của cậu đi”
"Những chuyện khác, tôi sẽ giúp cậu giải quyết.”