Sắc mặt của những người đứng đầu mười dòng họ đều không vui. Tối hôm nay những người ở đây đều là người của mười dòng họ lớn. Lâm Mạc Huy nói rằng hung thủ ở trong số chính những người bọn họ, vậy chẳng phải là nói rằng người của mười gia tộc lớn đã giết chết Chu Gia Phong sao? Đồng thời, tất cả mọi người cũng đều đang âm thầm quan sát những người khác, quan sát biểu hiện của bọn họ, muốn tìm kiếm tất cả những manh mối có thể.
Chu Hùng Vĩ tức giận đến tím mặt: “Lâm Mạc Huy, đã chết đến nơi rồi, cậu vẫn còn dám ở đây gây xích mích để chia rẽ chúng tôi à? Tại hiện trường đều là bạn bè của nhà họ Chu chúng tôi, bọn họ làm sao có thể giết cháu trai của tôi chứ? Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có mà gắp lửa bỏ tay người!”
Lâm Mạc Huy cười lạnh: “Tôi cần gì phải gắp lửa bỏ tay người? Tôi đã nói rồi, là tôi có chứng cứ mà. Không phải lúc mấy người hỏi rằng cái gì mới được tính là bắng chứng xác thực sao? Được, bây giờ đến lượt nói cho mấy người biết, cái gì mới tính là bằng chứng xác thực”
Lâm Mạc Huy chỉ thẳng vào Chu Hùng Vĩ: "Tôi hỏi ông, ông đã kiểm tra qua điện thoại của Chu Gia Phong cùng với nhật ký cuộc gọi của anh ta chưa?"
Chu Hùng Vĩ đờ người ra: "Tôi.. tôi tất nhiên là đã kiểm tra rồi!" "Vậy sao?" Lâm Mạc Huy cười nhạo: “Nếu như đã kiểm tra rồi, vậy ông chắc là cũng biết rằng, sau khi tôi rời đi, Chu Gia Phong đã gọi một cuộc điện thoại cho người khác. Thử hỏi, nếu như là tôi đã giết chết Chu Gia Phong, anh ta làm sao cho thể gọi cuộc điện thoại đó được?"
Khoảnh khắc đó, cả hiện trường bỗng trở nên náo loạn.
Người của mười dòng họ lớn đều sững sờ, mọi chuyện vậy mà lại đảo ngược hết rồi sao?
Sắc mặt Chu Hùng Vĩ khe thay đổi, lạnh lùng nói: "Điện thoại của cháu trai tôi rồi, căn bản thoại gì chứ?" “Tôi đã kiểm tra qua điện chẳng có cuộc gọi đi nào hết!” “Lâm Mạc Huy, cậu đừng hòng đánh lừa du luận!"
Lâm Mạc Huy cười một cách chế giễu: "Chu Hùng Vĩ, tôi vẫn luôn cho rằng ông chỉ là tâm địa độc ác, cố ý muốn chia mũi nhọn vào tôi. Đến bây giờ tôi mới biết, ông không phải là chĩa mũi nhọn vào tôi, mà ông là thật sự đần độn đấy."
Chu Hùng Vĩ giận tím người: "Cậu nói cái gì thế hả!"
Lâm Mạc Huy: “Tôi đang khen ông đó! Cái tên phế vật ngu si đần độn này! Nếu như ông là kẻ giết người, ông có dọn dẹp sạch sẽ hiện trường không? Nếu như trong điện thoại có thông tin bất lợi cho ông, ông có tiêu hủy nó không? Kiểm tra điện thoại của anh ta có tác dụng gì chứ? Ông không biết đi đến phòng kinh doanh kiểm tra nhật ký cuộc gọi của anh ta sao? Đó mới là thứ có thể chứng minh một cách xác thực được, cũng là thứ không thể tiêu hủy được!”
Sắc mặt của Sinh Ngô Phàm ngôi ở cách đó không xa đột nhiên thay đổi, ông ta đột nhiên phát hiện ra tình hình có chút mất kiểm soát.
Hoàng Vĩnh Phong lập tức vỗ tay: “Nói hay lắm! Chu Hùng Vĩ, nhà họ Chu để anh phụ trách điều tra, thật đúng là có mắt như mù đó! Với chỉ số thông minh của anh, anh còn có mặt mũi mà điều tra mấy chuyện này sao?"
Mặt Chu Hùng Vĩ đỏ bừng cả lên: "Tôi... tôi..."
Ông cụ Chu thở dài một tiếng, đứa con trai này, xem ra nó vẫn là chẳng làm được việc lớn gì cả. “Cậu Huy à, cậu nói rằng điện thoại của Gia Phong có một cuộc điện thoại gọi đi, nhưng đó chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi. Nhưng điều đó chỉ có thể chứng minh là lúc đó cậu không hề giết Gia Phong, nhưng sau đó thì sao? Sau khi cậu rời đi rồi, chẳng lẽ nào không hề quay lại sao?" Ông cụ Chu khẽ nói.
Lâm Mạc Huy liếc nhìn ông ta một cái, vẫn là gừng càng già càng cay. Cải ông cụ Chu này quả thật là sắc bén hơn Chu Hùng Vĩ rất nhiều,
Chu Hùng Vĩ vui mừng khôn xiết, gật đầu liên tục: "Nói không sai! Cuộc điện thoại đó, căn bản chẳng nói lên được điều gì cả!"
Sinh Ngô Phàm thở phào nhẹ nhõm, xem ra bản thân cũng không cần phải nghĩ cách nữa rồi. Người nhà họ Chu đều đang nói giúp ông ta.
Lâm Mạc Huy cười nhẹ: "Không sai, cuộc điện thoại đúng là không thể nói lên điều gì. Tôi nêu ra vấn đề này chỉ là để chứng minh sự ngu xuẩn của Chu Hùng Vĩ một chút mà thôi. Mà tôi đã chứng minh rất thành công!"
Mọi người đột nhiên đều cười ô cả lên.
Chu Hùng Vĩ tức đến đỏ bừng cả mặt, lớn tiếng quát tháo: "Lâm Mạc Huy, bớt nói nhảm đi! Nếu như cậu không có cách nào đưa ra được bằng chứng chứng minh sự trong sạch của mình, tôi buộc phải tận tay giết chết cậu!”
Lâm Mạc Huy cười nhạo: "Không cần phải vội, tôi đưa ra chứng cứ cho ông ngay đây. Chu Hùng Vĩ, cho tôi mượn máy tính của ông dùng một chút, vừa hay tôi có một video muốn cho mọi người xem một chút."
Chu Hùng Vĩ lập tức xua tay: "Lâm Mạc Huy, đừng nói nhảm nữa! Chúng tôi không cần xem video gì hết, cậu chỉ cần đưa ra bằng chứng là được rồi."
Lâm Mạc Huy cười: “Ngu xuẩn, đoạn video mà tôi muốn phát chính là bằng chứng xác thực đó!” Cả hiện trường lại cười ồ lên, Chu Hùng Vĩ đỏ bừng cả mặt vì xấu hổ. Tối nay, tại nơi này, ông ta coi như là đã mất hoàn toàn thể diện rồi. “Đây... đây là địa bàn của nhà họ Chu chúng tôi, cậu nói muốn phát video là phát sao?” Chu Hùng Vĩ lớn tiếng quát lên, muốn cưỡng ép để hòng cứu vãn tôn nghiêm của mình.
Lời này vừa được nói ra, ông cụ Chu lập tức nhắm mắt lại, thất vọng thở dài một tiếng. Cả hiện trường cũng xôn xao một phen
Hoàng Vĩnh Phong trực tiếp ghì chặt chiếc cốc xuống mặt bàn, lạnh lùng nói: "Uy nghiêm của nhà họ Chu lớn thật! Nếu như mấy người thật sự muốn cậu Huy phải chết, trực tiếp phái người đến giết không phải là được rồi sao, cớ gì phải tiến hành xét xử công khai làm gì? Bây giờ người của cả mười dòng họ lớn đều ở đây, lại chỉ cho phép mấy người nói chuyện, không cho phép cậu Huy đưa ra bằng chứng phản bác. Chà chà, đây là phong cách làm việc của nhà họ Chu, hay là phong cách làm việc của mười dòng họ lớn đây?"
Sắc mặt của tất cả những người đứng đầu của mười dòng họ lớn ở hiện trường đều không vui. Một người đứng đầu dòng họ trầm giọng nói: "Chu Hùng Vĩ, cho dù Lâm Mạc Huy thật sự là hung thủ, cậu ta cũng có tư cách phản bác lại để bảo vệ bản thân. Ông không cho cậu ta phát đoạn video lên, không cho cậu ta đưa bằng chứng ra, như vậy là ý gì đây?”
Một người đứng đầu dòng họ khác cũng gật đầu: “Không sai! Cho dù chỗ này là địa bàn của nhà họ Chu mấy người đi nữa, ông cũng không thể nào hống hách thể được!”
Người đứng đầu các dòng họ khác lần lượt lên tiếng, Chu Hùng Vĩ nhất thời trở thành mục tiêu công kích của cả đám đông. Chu Hùng Vĩ sững sờ cả người, cuối cùng ông ta cũng biết rằng, những gì bản thân vừa nhanh miệng nói ra đã mang lại hậu quả gì. Ông ta nhìn về phía ông cụ Chu, phát hiện ra ông cụ Chu đang nhằm mất lại, lòng ông ta chợt nguội lạnh. Ông ta biết là sợ rằng bản thân mình sắp bị ông cụ bỏ rơi rồi.
Chu Hùng Vĩ hit vào một hơi thật sâu, vội vàng nói: "Các vị à, mấy người hiểu lầm rồi. Không phải là tôi không cho cậu ta đưa ra bằng chứng, tôi... tôi chỉ là muốn chỉnh đốn thái độ của cậu ta thôi. Nói cho cùng, mười dòng họ lớn đều đang ở đây, không thể nào để cậu ta muốn làm gì thì làm được, như vậy là thiếu tôn trọng đối với chúng ta”
Chẳng ai thèm để ý đến lời giải thích yếu ớt đó của ông ta, một người đứng đầu dòng họ lạnh lùng nói: “Được rồi, bớt phí lời đi! Lâm Mạc Huy, cậu có thể phát đoạn video của cậu được rồi. Có điều, tôi hy vọng, đoạn video này thực sự có thể làm bằng chứng xác đáng."
Lâm Mạc Huy khẽ cười rồi gật đầu. Anh đi tới trước máy tỉnh, liên kết điện thoại với máy tính, phát lên một đoạn video. Trước mặt mọi người hiện ra một khu rừng tối đen, tuy rằng ánh sáng rất tối, nhưng gần như vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh. Sắc mặt của Sinh Ngô Phàm đột ngột thay đổi. Đây không phải chính là nơi mà Chu Gia Phong đã chết hay sao?
Lâm Mạc Huy lớn tiếng nói: "Các vị, quả thật là tôi đã bắt Chu Gia Phong lại. Tôi chỉ là muốn làm rõ rốt cuộc là ai đã chi thị cho Chu Gia Phong đến đối phó với chúng tôi. Để lưu lại một chút bằng chứng, lúc đó tại hiện trường, tôi đã bố trí điện thoại của mình để quay lại chiếc video này. Và tình cờ là chính chiếc điện thoại này đã ghi lại một vụ án giết người chấn động lòng người."
Tất cả mọi người nhìn bức ảnh đó cũng đã nhận ra đây chính là nơi vụ án xảy ra. Không lâu sau, Lâm Mạc Huy cùng với Chu Gia Phong xuất hiện trong video. Mọi người nhìn thấy Lâm Mạc Huy hỏi cung Chu Gia Phong, nhìn thấy Lâm Mạc Huy rời đi và cũng nhìn thấy Chu Gia Phong gọi điện thoại. Lúc này, mọi người mới biết rằng Lâm Mạc Huy thật sự đã bị oan.
Sắc mặt của người đứng đầu dòng họ Tống đó lên vì xấu hổ đến tột cùng. Bây giờ ông ta mới nhớ đến lời của Tổng Lan Ngọc trước đây. Lúc đó ông ta thật sự là đã quá độc đoán. Bây giờ, Lâm Mạc Huy thực sự đã chứng minh được sự trong sạch của mình. Như này đúng là mất mặt quá, bao gồm cả nhà họ Tổng cũng mất hết mặt mũi rồi.
Biểu cảm của mấy người đứng đầu dòng họ khác cũng đều giống nhau, đều bối rối và bực tức. Một người đứng đầu dòng họ đột nhiên hỏi: "Như vậy mà nói thì không phải là cậu giết Chu Gia Phong, vậy rot cuộc là ai đã giết anh ta?"
Lâm Mạc Huy khẽ cười, nhìn về phí Sinh Ngô Phàm đang lặng lẽ đi ra phía cửa: “Ông Phàm à, ông vội vàng đi đâu vậy? Mọi chuyện còn chưa xong mà, lẽ nào ông không muốn biết hung thủ là ai sao?"