Im lặng một hồi lâu, Hứa Thanh Mây nghiến răng nói: “Muốn tôi đi chuẩn bị cũng được, nhưng tôi muốn gặp mặt bố mẹ trước đã!”
Hứa Kiều Linh nói thẳng: “Không được!”
Hứa Thanh Mây lớn tiếng nói: “Các người không cho tôi gặp bố mẹ thì làm sao tôi biết bọn họ có được an toàn hay
không?”
“Hay là bọn họ đã bị các người giết hại rồi, và các người đang lừa gạt tôi!”
“Tôi không quan tâm, dù sao thì nếu như tôi không gặp được bọn họ, tôi sẽ không bao giờ đi trang điểm!”
“Nếu chết tôi chết chung với bọn họ!”
Ngay lập tức, Hứa Kiều Linh trở nên luống cuống, cô ta rời khỏi phòng khách. Một lát sau, cô ta lại đi vào.
“Gia chủ của nhà họ Triệu tốt bụng nhân từ cho nên đã đồng ý cho chị gặp bố mẹ của chị!”
“Nhưng mà chị chỉ được gặp họ thông qua cuộc gọi video thôi!”
Hứa Kiều Linh nói xong, ném một cái điện thoại di động cho Hứa Thanh Mây, còn bản thân cô ta thì lại xoay người đi, bởi vì cô ta không muốn nghe Hứa Đình Hùng mắng chửi mình.
Hứa Thanh Mây vội vàng vơ lấy điện thoại di động, trên màn hình hiển thị cuộc gọi video đã được kết nối.
ở đầu dây bên kia, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đang ngồi trước màn hình với vẻ mặt lo lắng.
Nhìn thấy Hứa Thanh Mây, hai người nói ngay lập tức: “Thanh Mây, Thanh Mây, con sao rồi? Bọn họ không làm khó con chứ?”
Nhìn thấy bố mẹ, sống mũi Hứa Thanh Mây cay cay, nước mắt không kìm được chảy xuống.
Cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, thấp giọng nói: “Bố, mẹ, con không sao?
“Hai người thế nào rồi?”
Phương Như Nguyệt lớn tiếng nói: “Bố mẹ không sao cả.”
“Thanh Mây, con... con thực sự muốn gả cho Triệu Nhạc Huân sao?”
Hứa Thanh Mây cúi đầu không nói lời nào.
Hứa Đình Hùng nghiến răng nói: “Thanh Mây, bố biết người nhà họ Triệu đang lợi dụng bố mẹ để uy hiếp con”
“Con không cần lo lắng cho bố mẹ. Bây giờ bố và mẹ con chỉ là hai bộ xương già, cũng không sống được bao lâu nữa rồi, vì vậy bố mẹ không sợ chết đâu!”
“Lâm Mạc Huy thật lòng yêu thương con đó, cho dù nó còn sống hay đã chết thì con cũng không được làm gì có lỗi với nó!”
Phương Như Nguyệt liên tục gật đầu: “Đúng vậy, bố mẹ không sợ chết đâu”
“Thanh Mây, con không cần phải quan tâm đến bố mẹ, nếu như có cơ hội thì hãy nhanh chóng chạy đi”
Hứa Thanh Mây sững sờ, cô cứ tưởng bố mẹ sẽ khuyên cô gả cho Triệu Nhạc Huân.
Dẫu sao thì từ nhỏ đến lớn, bố mẹ cô vẫn luôn tham lam hư vinh.
Hơn nữa, ban đầu bọn họ không có thiện cảm đối với Lâm Mạc Huy, luôn muốn gả cô vào gia đình tài phiệt.
Có nằm mơ cô cũng không ngờ bố mẹ sẽ nói những lời như vậy.
Từ đó có thể thấy thái độ của bố mẹ cô đối với Lâm Mạc Huy đã thật sự thay đổi.
Trải qua chuyện bao nhiêu chuyện, cuối cùng bọn họ đã hoàn toàn xem Lâm Mạc Huy là người trong nhà, là người thân nhất.
Giờ khắc này, Hứa Thanh Mây lại bật cười.
Cô cầm điện thoại di động, thấp giọng nói: “Bố, mẹ, hai người yên tâm, con tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có lỗi với Lâm Mạc Huy đâu!”
“Cho dù con chết, Triệu Nhạc Huân cũng đừng hòng có được con!”