Ông Hồng chợt nhớ lại họp báo của Vĩnh Xuân Đường lúc trước, ông ta hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Thần y Mạc Huy, hoá ra những gì Vĩnh Xuân Đường nói khi đó đều là sự thật!"
"Lần trước tôi nghe nói đến chuyện đó, còn cho nó là giả!"
Lâm Mạc Huy sửng sốt nhìn ông Hồng, nói: "Sao cơ, lúc đó ông không tham gia vào sao?"
Ông Hồng lắc đầu: "Cậu cũng biết quan hệ giữa nhà họ Hồng và nhà họ Triệu lúc đó mà."
"Đương nhiên nhà họ Hồng chúng tôi sẽ không can thiệp vào chuyện như vậy."
"Cho nên, chuyện lần trước của Vĩnh Xuân Đường, tôi chỉ cử vài người trong gia tộc đến để cho có mà thôi!"
"Chuyện cụ thể là thế nào chúng tôi cũng không biết rõ."
Lâm Mạc Huy như hiểu ra, chẳng trách vừa nãy cậu cả và ông cụ nhà họ Hồng đều tỏ ra không quen biết anh.
Hoá ra lần trước bọn họ đều không tham gia buổi họp báo của Vĩnh Xuân Đường.
Tình huống hiện tại càng khiến Lâm Mạc Huy cảm thấy lần này tìm đến nhà họ Hồng quả là lựa chọn đúng đắn nhất của mình.
Quan hệ giữa nhà họ Hồng và nhà họ Triệu hiện giờ đang rất xấu, đã ở mức không còn muốn giữ thể diện cho đôi bên được nữa.
Lúc này chỉ cần có cơ hội, chắc chắn nhà họ Hồng sẽ đầu đến cùng với nhà họ
Triệu.
Lâm Mạc Huy để ông Hồng ngồi khoanh chân lại, sau đó anh rút kim châm ra bắt đầu châm cứu cho ông ta.
Tình trạng hiện giờ của ông Hồng khá giống với ông cụ Vạn.
Nhưng mà sức khỏe của ông Hồng thì lại kém xa so với ông cụ Vạn.
Vết thương bên trong của ông ta không nghiêm trọng bằng Triệu Nhạc Huân.
Vậy cho nên để chữa trị cũng không quá khó khăn.
Ba cây kim châm được cắ m vào người, ông Hồng liền cảm thấy những vết đau trong cơ thể lập tức dịu lại, từng mạch máu như được lưu thông, vô cùng dễ chịu.
Ông Hồng rất phấn khởi, đã lâu rồi ông ta không trải qua cảm giác như vậy.
"Thần y Mạc Huy, tôi cảm thấy đỡ hơn rất nhiều."
"Y thuật của cậu quả thật rất giỏi!"
Ông Hồng xúc động nói.
Lâm Mạc Huy cười, anh rút ba cây châm trên người ông Hồng ra rồi đưa ba viên thuốc cho ông ta.
"Ông Hồng, thuốc này là Cố Nguyên Đan, có tác dụng giúp nguyên khí của ông bình phục lại"
"Cách ba ngày ông uống một viên, trong vòng mười ngày có thể hoàn toàn bình phục."
Ông Hồng cầm lấy viên thuốc, không do dự mà bỏ một viên vào miệng nuốt xuống.
Thực tế thì ông Hồng là một người cực kỳ thận trọng.
Đổi lại là người khác, hoặc là rơi vào một hoàn cảnh cảnh khác, người ta sẽ không uống thuốc ngay mà không suy nghĩ gì như ông ta.
Vậy mà bây giờ, ở trước mặt Lâm Mạc Huy, ông Hồng lại có thể lập tức uống viên thuốc anh đưa cho mà không hề suy nghĩ, đó là bởi vì ông ta muốn chứng minh sự tín nhiệm của mình dành cho anh.
Hơn nữa, ông ta cũng biết rõ Lâm Mạc Huy sẽ không giở trò gì vào chỗ thuốc này, nếu không thì anh việc gì phải dùng kim châm để cứu ông ta?