Sau khi thu xếp ổn thỏa mọi chuyện ở bên ngoài thì Lâm Mạc Huy lập tức quay trở lại mật thất dưới đất.
Lúc này, đám người Trần Nguyên Vũ cũng đã kể hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này cho Triệu Thiên Lương nghe.
Mặc dù Triệu Thiên Lương ngồi ở dưới đất và không hề nói một câu nào nhưng từ hai bàn tay đang nắm chặt cùng với sự rét lạnh đang tỏa ra từ trong ánh mắt ông ta thì biết ngay là ông ta đã nhớ lại những chuyện trước kia rồi.
Nhìn thấy Lâm Mạc Huy đã trở lại, Trần Nguyên Vũ lập tức đứng lên chào đón: “Mạc Huy đấy à, Triệu Thiên Lương đã nhớ lại mọi chuyện trước đây rồi, ông ta muốn trả thù Triệu Nhạc Huân”
“Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Lâm Mạc Huy gật đầu, sau đó liếc qua Triệu Thiên Lương rồi nói: “Chuyện của ông và Triệu Nhạc Huân chưa cần xử lý ngay lúc này.”
“Chuyện quan trọng nhất lúc này là chúng ta phải rời khỏi nhà họ Triệu trước đã, sau đó mới có thể xử lý những chuyện khác.”
“Một lúc nữa mọi người hãy đi cùng với tôi, phải nhớ kỹ, mục đích của chúng ta là rời khỏi nhà họ Triệu, cố gắng đừng đánh rắn động cỏ, tránh cho Triệu Nhạc Huân lại dấy lên lòng cảnh giác với chúng ta”
Mọi người vội vàng gật đầu, Trần Nguyên Vũ quay sang nhìn Triệu Thiên Lương nói: “Ông Thiên Lương này, ông cố gắng giữ bình tĩnh nhé”
“Tôi biết hiện tại trong lòng ông rất hận người nhà họ Triệu nhưng bây giờ chưa phải lúc để chúng ta trả thù”
“Con người Triệu Nhạc Huân này vô cùng xảo trá và thâm hiểm”
“Nếu để ông ta biết được chúng ta đã chạy thoát thì chắc chắn ông ta sẽ nghĩ ra cách khác để đối phó chúng ta”
“Vì vậy, cho dù bây giờ trong lòng ông tràn ngập lửa giận thì ông cũng phải nhẫn nhịn xuống, không được để lộ chuyện chúng ta đã trốn thoát ra!”
Triệu Thiên Lương cắn chặt răng, cuối cùng ông ta cũng thả lỏng nắm tay ra.
Khi ông ta vừa khôi phục trí nhớ, ông ta cảm thấy bản thân sắp phát điên đến nơi rồi, ông ta chỉ muốn liều mạng với Triệu Nhạc Huân ngay lập tức.
Nếu đám người Trần Nguyên Vũ không cố gắng ngăn cản ông ta thì có lẽ bây giờ ông ta đã chạy ra ngoài kia rồi.
Lâm Mạc Huy nói lời này chính là muốn nói cho Triệu Thiên Lương nghe.
Đám người Trần Nguyên Vũ đã bị tàn phế rồi, cho dù bọn họ có muốn ra tay thì cũng không làm gì được.
Thực lực của Triệu Thiện Lương vẫn còn đấy, nếu sau khi bọn họ thoát ra ngoài, ông ta không nhịn được mà giết người thì sẽ gây ra rất nhiều chuyện phiền phức.
Vì vậy, Lâm Mạc Huy phải dặn dò trước một câu để tránh trường hợp ông ta gây chuyện.
Trần Nguyên Vũ hiểu rõ ý tứ của Lâm Mạc Huy khi anh nói ra câu này, vì vậy ông ta lập tức quay sang nhắc nhở Triệu Thiên Lương.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa hết mọi chuyện, Lâm Mạc Huy lập tức dẫn đầu đám người âm thầm rời khỏi mật thất.
Lâm Mạc Huy nằm bò trên tường, sau khi nhìn thấy một nhóm vệ sĩ canh gác vừa đi qua, thì anh lập tức dẫn mọi người đi ra khỏi sân nhỏ.
Cả một đoạn đường đi mọi người cẩn thận từng li từng tí để né tránh những tên vệ sĩ canh gác. Sau hơn nửa tiếng đồng hồ thì Lâm Mạc Huy cũng đã đưa mọi người thoát khỏi đại viện nhà họ Triệu.