Sắc mặt Lâm Mạc Huy thay đổi: “Ai đang nói chuyện vậy?”
Anh quay đầu nhìn xung quanh nhưng không thấy ai.
“Tôi bị nhốt trong địa lao” Một giọng nói truyền đến.
Lâm Mạc Huy nắm lấy cơ hội, chạy về phía trước vài bước, cuối cùng cũng nhìn rõ tình hình trong hang động đá.
Hai bên có khoảng chục hang đá, một nửa trong số đó có người ở.
Những người này nhếch nhác, gầy gò, có vẻ như họ đã bị nhốt ở đây nhiều năm rồi.
Trong lòng Lâm Mạc Huy khẽ động, nơi này có phải là nơi Triệu Nhạc Huân giam cầm kẻ thù của mình không?
Trong số đó, một ông già râu tóc bạc trắng đang ngồi xếp bằng ở cửa hàng rào sắt, nhìn thẳng vào Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy hỏi: “Vừa rồi là ông nói chuyện với tôi phải không?
Lão già gật đầu: “Người anh em, cậu đừng loạn, để tôi giúp cậu không chế người này”
Lâm Mạc Huy nhìn ông ta, tay chân lão già đó đều co rụt lại, xem ra đã bị trọng thương, căn bản đã thành người tàn phế rồi.
Vẻ mặt của ông lão vẫn không thay đổi: “Người đàn ông này đầu óc không rõ ràng, chỉ biết giết người theo bản năng mà thôi. Cậu chỉ cần dẫn ông ta đến bên trong địa lao, nhốt ông ta lại thì sẽ không có chuyện gì nữa”
Trong khi nói chuyện, người kia đã đánh Lâm Mạc Huy vài lần khiến Lâm. Mạc Huy suýt nữa phải chịu thua.
“Tôi dẫn ông ta tới bên trong địa lao như thế nào?
Lâm Mạc Huy lo lắng nói, tình hình hiện tại của anh rất nguy kịch.
Ông lão kia lại nói: “Vừa rồi khi cậu đi vào, ở cửa ra vào hẳn là có một cái trâm cài. Cậu nhặt chiếc trâm cài ném vào bên trong địa lao, ông ta sẽ theo đi vào. “Đến lúc đấy cậu chỉ cần đóng cửa địa lao là được rồi.”
Lâm Mạc Huy sửng sốt một lúc, đơn giản vậy sao?
Tuy nhiên, anh không còn thời gian để suy nghĩ nhiều vào lúc này. Nhanh chóng lùi về, Lâm Mạc Huy liền chạy tới cửa ra vào. Đúng thật là có một chiếc trâm cài treo trên vách tường.
Lúc này, người đàn ông đuổi theo phía sau đột nhiên lớn tiếng, giống như đã phát hiện ra điều gì đó, vô cùng kích động. Lâm Mạc Huy lập tức cầm lấy chiếc trâm cài, vẻ mặt của người đàn ông đột nhiên trở nên dữ tợn: “Bỏ xuống! Bỏ xuống! Bỏ xuống mau!”
Trước đấy ông ta đã nói nhiều như vậy nhưng Lâm Mạc Huy không nghe rõ một chữ. Lần này thế mà Lâm Mạc Huy lại có thể nghe thấy rõ ràng. Không còn nghi ngờ gì nữa, chiếc trâm cài này là thứ rất quan trọng đối với ông ta. Vì vậy, ngay cả khi trong tình huống tinh thần và trí tuệ không còn tình táo, ông ta vẫn nhớ rõ vật này.
Lâm Mạc Huy cầm lấy chiếc trâm cài tóc, nhanh chóng chạy đến địa lao. Người đàn ông đuổi theo anh không buông, miệng gầm lên như một con dã thú, ông ta gần như phát điên. Lâm Mạc Huy lao đến địa lao và ném chiếc trâm cài vào một trong những địa lao trống.
Người đàn ông lao vào không chút do dự, cầm chiếc trâm cài lên trong lòng bàn tay, coi như bảo bối.