Ông cụ liếc nhìn những người có mặt ở đây, nói: “Mấy người các anh, chuyện nghe thấy, nhìn thấy còn quá ít cho nên cái gì cũng cho là lạ. Sự việc ngày hôm nay cũng coi như là một ví dụ rõ ràng. Nhất định phải nhớ rằng núi cao còn có núi cao hơn. Đừng cho rằng người ta trẻ tuổi thì cảm thấy người ta chẳng có bản lĩnh gì. Thiên tài trên thế giới này không phải là điều mà những người bình thường có thể suy đoán được đâu, đã hiểu chưa?”.
Những người có mặt ở đây liên tục gật đầu, dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Mạc Huy. Y thuật của Lâm Mạc Huy có một không hai, kỹ thuật chơi cờ của anh lại càng điêu luyện, đây quả thật là điều khiển mọi khó mà tưởng tượng được. Cho dù là y thuật hay là kỹ thuật chơi cờ, những thứ này đều cần có sự tích lũy trong thời gian dài. Lâm Mạc Huy tuổi còn trẻ đã đè bẹp bao nhiêu người như vậy, ai có thể nghĩ tới điều này cơ chứ?
Trong khi mọi người đang tán gẫu, cửa phòng mở ra, Vạn Thanh Nhã đi vào. Hôm nay Vạn Thanh Nhã đã dày công trang điểm, vốn dĩ đường nét gương mặt cô ta đã vô cùng xinh đẹp, sau khi trang điểm lên trông lại càng đẹp hơn. Vạn Thanh Nhã cười ha ha đi đến bên cạnh Lâm Mạc Huy, giả vờ chào hỏi Lâm Mạc Huy.
Vạn Vĩnh Quân đứng ở bên cạnh, không nhịn được thấp giọng nói: “Cháu làm gì vậy? Không phải bảo cháu giúp chị cháu sao?”
Vạn Thanh Nhã cười nhẹ: “Bác cứ yên tâm đi. Chị ấy sắp đến rồi!”
Quả nhiên, không bao lâu sau, cửa phòng đột nhiên mở ra. Một cô
gái xinh đẹp mặc váy dài, khuôn mặt hiện lên vẻ xấu hổ ngại ngùng đứng ở cửa. Ngũ quan của cô gái vô cùng tinh tế, làn da trắng như tuyết, mặc dù để tóc ngắn nhưng cũng khiến cả người càng thêm tràn đầy khí khái anh hùng. Vạn Thanh Nhã đã được coi là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nhưng ở trước mặt cô gái này, Vạn Thanh Nhã giống như chẳng có đặc điểm gì, không hề nổi bật.
Trong nháy mắt, mọi người trong phòng lập tức rơi vào khung cảnh yên tĩnh.
Một người đàn ông đứng ở cửa vẻ mặt cợt nhả lập tức nói: “Cô gái, cô đến đây để tìm người sao?”
Cô gái xinh đẹp trừng mắt với anh ta: “Cút!”
Người đàn ông sững sờ, âm thanh này, cảm giác này, khí chất này, rất quen thuộc cơ mà?
Mọi người ở trong phòng đều sững sờ.
Chính vào lúc này, Vạn Thanh Nhã đứng dậy: “Mọi người sững sờ cái gì vậy? Mau nhường chỗ cho chị của tôi!”
Mọi người trong phòng lúc này mới hoàn hồn, kinh ngạc nhìn về phía cô gái ở cửa, ngay lập tức trở nên ồn ào.
“Không phải chứ? Đây là Quốc Thắng sao? Sao tự nhiên chị cả lại mặc đồ con gái vậy?”
“Im miệng, bị ngốc rồi à? Dám nói những lời như vậy!”.
“Trời ơi, chị cả mặc đồ con gái xinh đẹp như vậy sao?”
“Tôi đã nói từ lâu rồi, chị cả là đẹp nhất, các người còn không tin, bây giờ mọi người đã tin rồi chứ?”