Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 136: Chúng tôi không có quan hệ gì với cậu ta cả






Hứa Thanh Mây vội la lên: "Bố, mẹ, ai nói chứng cứ vô cùng xác thực?" "Lâm Mạc Huy chỉ bất Chu Gia Phong đi mà thôi, ai nhìn thấy anh ấy giết người?" “Việc này còn chưa đưa ra kết luận đâu, mọi người dựa vào cái gì mà nói như vậy?"

Phương Như Nguyệt: "Cảnh sát đều đã bắt người đi rồi, còn không có kết luận?" "Tên Lâm Mạc Huy này chính là có tướng mặt của một tên tội phạm giết người, vì sao con lại là không tin chứ?" "Me mặc kệ nhiều như vậy, Nhà họ Hứa chúng ta, tuyệt đối không thể có con rể là tội phạm giết người được!” “Thanh Mây, lần này, con phải ly hôn, không ly hôn cũng phải ly hôn!”

Hứa Đình Hùng liên tục gật đầu: "Còn không phải sao, nếu cậu ta không giết người, làm sao lại bị bắt đi?" “Lại nói, không có việc gì anh ta båt Chu Gia Phong đi để làm gì?" "Cái này không phải là do anh ta tự tìm?"

Hứa Thanh Mây khó thở: "Anh ấy bắt Chu Gia Phong đi, đây còn không phải là vì chuyện của nhà chúng ta?” “Lâm Cường là do Chu Gia Phong sai sử, Lâm Mạc Huy còn không phải đang giúp nhà chúng ta đem chuyện này giải q triệt để!"

Chương trước

Chương sau

Aa như vậy?"

Phương Như Nguyệt nổi giận: "Con nói ai không có lương tâm cơ?" "Cái gì gọi là làm việc vì nhà chúng ta?" "Chúng ta bắt cậu ta đi sao?" "Chúng ta yêu cầu cậu ta sao?” "Chính anh ta làm chuyện hèn hạ, nhất định phải đi gây ra đủ loại sự tình, cái này còn có thể trách chúng ta?"


Hứa Thanh Mây không còn lời gì để nói, cô thật sự không nghĩ đến, bố mẹ vậy mà lại loại người vong ân phụ nghĩa.

Lâm Mạc Huy vì chuyện của nhà cô mới náo loạn đến bước này!

Kết quả, bố mẹ của cô một chút cảm kích đều không có. Còn bị cắn ngược lại một cái, thực sự là làm cho lòng người lạnh ngắt!

Hứa Thanh Mây căn răng: "Được!" "Vậy về sau con sẽ nói với Lâm Mạc Huy, để anh ấy không lo chuyện này nữa, đừng bao giờ làm bất cứ chuyện gì vì cái nhà này nữa!"

Phương Như Nguyệt cười lạnh: “Ô, còn có lần sau sao?" "Thanh Mây, cái tên Lâm Mạc Huy này, còn có thể sống bao lâu nữa cũng khó nói." “Cậu ta là tội phạm giết người, giết người thì đền mạng, biết không?" "Bảo con ly hôn với cậu ta, cũng là vì muốn tốt cho con, không muốn để con công trên lưng cái danh quả phủ, con hiểu không?" “Bố mẹ vì con mà lo lắng nát cả tâm, con lại không cảm kích chút nào cả?” "Còn cả ngày đối nghịch với bố mẹ vì cái tên rác rưởi đó, con xứng đáng với bố mẹ không?"

Hứa Đình Hùng liên tục gật đầu, ông ta cũng đắc ý cười lạnh, dường như đã nhận định lần này Lâm Mạc Huy hẳn là phải chết không nghi ngờ.

Nhưng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, Lâm Mạc Huy đi đến ở trước mặt của bao người. "Lâm Mạc Huy, cậu... Tại sao cậu lại quay về!”

Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt giật mình, không tự chủ được lùi lại một bước, cảnh giác nhìn Lâm Mạc Huy.

Hứa Thanh Mây cực kỳ vui mừng, vội vàng chạy tới: "Lâm Mạc Huy, anh sao rồi!" "Không sao chứ?"

Phương Như Nguyệt Nhất lập tức giữ chặt Hứa Thanh Mây: “Đừng đi qua!" “Đó chính là tội phạm giết người!" "Này, một tội phạm giết người, còn dám chạy loạn khắp nơi!" "Có tin tôi báo cảnh bắt cậu hay không!"

Lâm Mạc Huy bất đắc dĩ: "Mẹ, con mới trở về từ cục cảnh sát." “Người không phải con giết, không quan hệ gì với con cả!" Hứa Thanh Mây kích động nói: "Sao nào, con đã nói rồi mà, chắc chắn Lâm Mạc Huy không giết người!" “Bọn họ đã điều tra rõ ràng, không phải do anh làm, cho nên thả anh đi, đúng không!" "Ha ha, quá tốt rồi, con biết mà, chắc chắn không phải do

Lâm Mạc Huy làm!”

Lúc này, ngoài cửa lại có một người đi tới, âm thanh lạnh lùng nói: “Cảnh sát chỉ là chứng cứ không đủ, tạm thời thả anh ta ra, cũng không có nói anh ta đã rửa sạch hiềm nghi!" “Họ Lâm, anh gạt được cảnh sát, nhưng không gạt được chúng tôi!" “Giết cháu của tôi, nhà họ Chu chúng tôi, chắc chắn sẽ khiến anh nợ máu trả bằng máu!"

Người đi đến, chính là người của nhà họ Chu, tên là Chu Hùng Vĩ, có địa vị rất cao ở nhà họ Chu.

Ông ta là chủ ba của Chu Gia Phong, lần này dựa theo mệnh lệnh của dòng họ, đến xử lý chuyện này của Chu Gia Phong.


Phương Như Nguyệt lập tức nói: "Đúng đúng đúng, giết người thì phải đền mạng!" "Ông Chu, chuyện này không có quan hệ với nhà họ Hứa chúng tôi." “Ông cử mang cậu ta đi đi, chúng tôi. Chúng tôi tuyệt đối không ngăn cản!”

Hứa Đình Hùng cũng ghét bỏ: "Nhà họ Hứa chúng tôi tuyệt đổi không có một chút quan hệ với tên tội phạm đáng chết này!" Hửa Thanh Mây phần uất nhìn bố mẹ một chút: "Bố, mẹ, hai người sao có thể như vậy?" “Cảnh sát cũng đã thả Lâm Mạc Huy ra rồi, nói rõ ràng chắc chắn người không phải do anh ấy giết!" "Ông Chu, tôi hy vọng ông có thể điều tra rõ ràng lại nói tiếp!” "Chồng của tôi, tuyệt đối không phải là tội phạm giết người!"

Chu Hùng Vĩ cười lạnh: “Đồ chết tiệt, cô câm miệng vào cho ông!" “Cô nói anh ta không phải là tội phạm giết người, thì anh ta sẽ không phải sao?" "Hừ, họ Lâm, cho dù anh có che giấu tốt, thì cũng vô dụng!” "Nhà họ Chu chúng tôi đã nắm giữ chứng cử xác thực, liên có thể chứng minh anh chính là tội phạm giết người!" "Tôi cho anh biết, lần này anh nhất định phải chết!" "Không chỉ có anh, còn có nhà họ Hứa, nhất là con chết tiệt Hứa Thanh Mây này!" “Chuyện lần này, tất cả đều là bởi vì anh mà ra, tôi sẽ để cho anh sống không bằng chết!" Biểu tình trên mặt của Chu Hùng Vĩ rất dữ ton, phảng phất như đã đem Hứa Thanh Máy giẫm ở dưới chân.

Hứa Đinh Hùng gấp gáp nói: “Ông Chu, cái tên Lâm Mạc

Huy này, không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Hứa!” "Chuyện mà cậu ta làm, chúng tôi cũng đều không biết." "Oan có đầu nợ có chủ, ông... Ông không nên đánh lên người vô tội.."

Phương Như Nguyệt lau nước mắt: "Lâm Mạc Huy, cậu nhìn cậu đi, cái đồ sao chổi, làm ra chuyện gì rồi!" “Có phải cậu chế chuyện của nhà tôi chưa đủ nhiều, nhất định phải gây ra đủ loại chuyện cho chúng tôi?" “Có phải cậu muốn để cho nhà chúng tôi cả đời đều không ngóc đầu lên được!" "Cậu... Cậu chết coi như xong, tại sao phải kéo lấy người nhà chúng tôi chứ.."

Lâm Mạc Huy một câu cũng không nói, anh đi thẳng tới trước mặt của Chu Hùng Vĩ.

Chu Hùng Vĩ cười lạnh: "Thế nào, không phục?" “Không phục cũng vô dụng!” “Lần này, chắc chắn ông đây sẽ lấy mạng chó của anh, còn có con chết tiệt Hứa Thanh Mây kia.

Lời còn chưa dứt, Lâm Mạc Huy đột nhiên giơ một bàn tay ra trước mặt của Chu Hùng Vĩ, trực tiếp tát Chu Hùng Vĩ một cái ngã xuống đất. “Anh dám đánh ông đây sao?"

Chu Hùng Vĩ rít lên một tiếng, vừa muốn đứng lên, Lâm Mạc Huy lại đá một cước vào trên mặt ông ta.

Ông ta trực tiếp ngã ra trên mặt đất, miệng mũi đều máu, bộ dáng chật vật đến cực điểm. chảy

Lúc này, ngoài cửa chạy vào mấy người, đều là người của nhà họ Chu. "Chơi chết hắn cho tôi!”

Chu Hùng Vĩ điên cuồng hét lớn.

Hứa Thanh Mây cũng gấp gáp: “Bảo vệ, ném bọn họ ra ngoài cho tôi!"

Bảo vệ của công ty vừa muốn tới, Hứa Đình Hùng vội la lên: "Đều quay về cho tôi!" "Chuyện này, không có quan hệ gì với Công ty dược phẩm

Hưng Thịnh!" "Ông Chu, ông cũng nhìn thấy, chúng tôi tuyệt đối sẽ không giúp tên khốn này" “Ông muốn thể nào đều có thể, chúng tôi tuyệt đối không ngăn cản ông!"


Những bảo vệ hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, không biết có nên ra tay hay không.

Hứa Thanh Mây vội la lên: “Bố, bố làm gì vậy!"

Hứa Đình Hùng gào thét: "Con ngậm miệng!" "Có phải con muốn tất cả người nhà họ Hứa chúng ta đều chôn theo cậu ta không!" “Cậu ta là tội phạm giết người, con còn giúp cậu ta, rốt cuộc con có biết suy nghĩ hay không?"

Phương Như Nguyệt giữ chặt Hứa Thanh Mây: "Thanh Mây, bố mẹ làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho con!" "Chuyện này, chúng ta không muốn liên lụy vào." "Cậu ta cũng có thể làm được chuyện giết người, nói rõ người này đã không có nhân tính." "Con ở cùng một chỗ với cậu ta, về sau nói không chừng cậu ta cũng giết luôn cả con!”

Lúc này, người của nhà họ Chu cũng vọt vào, hùng hùng hổ hổ bao vây Lâm Mạc Huy lại.

Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt đều rất kich động, hận không thể để những người này trực tiếp bắt Lâm Mạc Huy đi.

Ai biết, mấy người này căn bản không phải là đối thủ của

Lâm Mạc Huy. ho!

Không mấy chóc, Làm Mạc Huy liên đánh ngã tất cả bọn Chu Hùng Vĩ mát thấy tất cả mọi chuyện, ngây ngẩn tại chỗ. "Anh... Anh còn dám phản kháng?" “Họ Lâm, anh có thể đánh nhau thì cũng làm được gì?” "Ở Thành phố Hải Tân, nhà họ Chu tôi muốn để anh chết, anh tuyệt đối không chạy được!”

Chu Hùng Vĩ lớn tiếng gào thét.

Lâm Mạc Huy ngồi xuống nhìn ông ta, âm thanh lạnh lùng nói: “Yên tâm, tôi sẽ không chạy!" "Chuyện này, không phải tôi làm, nhà họ Chu cũng không thể làm gì tôi!" "Nhưng mà, cô nghe cho rõ ràng” "Hứa Thanh Mây là vợ của ta, là người tôi yêu nhất." “Ông có thể vũ nhục tôi, nhưng tuyệt đối không thể vũ nhục cô ấy!" “Ông còn dám vũ nhục cô ấy một câu xem, Chu Hùng Vĩ, tôi sẽ để cho ông chết rất khó coi!”