*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người bình thường, căn bản anh ta sẽ không để vào mắt. Ông ta thấy, người có thể khiến cho Trương Tuấn Toàn dừng tay cũng không nhiều. Cho dù là ông cụ nhà họ Vạn, cũng không chắc có thể dựa vào một câu, khiến Trương Tuấn Toàn dừng tay!
Lâm Mạc Huy này làm sao làm được thể? Nhưng bọn họ lại không biết, cái mạng này của Trương Tuấn Toàn chính là do Lâm Mạc Huy cứu về. Bỏ qua những chuyện khác không nói, trong lòng Trương Tuấn Toàn vẫn mang theo mấy phần kính nể với Lâm Mạc Huy.
Hơn nữa, Trúc Diệp Kỳ đã nói với Trương Tuấn Toàn chuyện lần trước, anh ta biết Lâm Mạc Huy vì không muốn làm bị thương một bé gái, mà bỏ qua cơ hội đâm chết Trúc Diệp Kỳ. Điểm này, cũng khiến cho Trương Tuấn Toàn phải nhìn Lâm Mạc Huy với
cặp mắt khác xưa!
Năm đó em gái anh ta chính là bị những người đó buôn lậu đó bắt đi, anh ta cũng căm thù những người buôn lậu đó đến tận xương tuỷ. Còn cách làm của Lâm Mạc Huy đã lấy được sự tôn trọng của anh ta! Cho nên, Trương Tuấn Toàn mới có thể nể mặt Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy đi đến giữa hiện trường, đứng ở giữa Vạn Vĩnh Quân và Trương Tuấn Toàn, chắp tay nói: “Cảm ơn hai vị”
Vạn Vĩnh Quân gật đầu, vẫn như hổ rình mồi nhìn Trương Tuấn Toàn: “Thần y Mạc Huy, cậu phải cẩn thận người này đấy. Lần trước bọn họ đi tới tỉnh Tô Vân, chính là muốn ám sát cậu”
Lâm Mạc Huy cười cười: “Không sao cả đâu”
“Tôi và anh Tuấn Toàn không thì không oán, anh ấy là vì đại cục mới muốn giết tôi mà thôi. Nhưng, bây giờ bệnh của ông cụ Vạn đã chữa khỏi rồi, có giết tôi cũng không có ý nghĩa gì nữa!”
Trong mắt Trương Tuấn Toàn hiện lên một luồng sáng: “Anh đã chữa trị cho ông Vạn rồi sao?”
Tất cả những người nhà họ Van xung quanh cùng kêu ầm lên: “Anh nói chuyện cái kiểu gì vậy?”
Trương Tuấn Toàn không sợ chút nào, nhìn Lâm Mạc Huy một cái thật sâu, chậm rãi gật đầu: “Ngược lại anh nhìn rất thấu triệt. Hừ, anh nói không sai. Nếu anh đã chữa khỏi cho ông cụ Vạn, tội giết anh nữa, cũng không có ý nghĩa gì. Nói đi, rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi?”
Lâm Mạc Huy: “Anh Tuấn Toàn, Trúc Diệp Kỳ đã không còn ở nhà họ Vạn rồi. Là ông cụ Vạn đích thân mở miệng, bảo người ta thả cô ta rồi! Nhưng mà, vết thương trên người cô ta vẫn chưa khỏi hẳn. Kẻ thù của cô ta rất nhiều, tôi cảm thấy, anh nên nhanh chóng đi tìm cô ta, hộ tống cô ta quay về Vân Trung thì hơn!”
Gương mặt Trương Tuấn Toàn biến sắc: "Anh... Lời anh nói chính là thật sao?”
Lâm Mạc Huy: “Hoàn toàn chính xác!”
Trương Tuấn Toàn nhìn chằm chằm Lâm Mạc Huy nhìn một hồi lâu, cuối cùng gật đầu: “Được! Chúng tôi đi!”
Nói xong, Trương Tuấn Toàn liền trực tiếp xoay người rời đi.
Vạn Vĩnh Quân muốn mở miệng ngăn cản, Lâm Mạc Huy vội vàng ngăn ông ta lại:
“Ông chủ Vạn, hôm nay là ngày tốt mà ông Vạn khỏe lại, cần gì phải tức giận cơ chứ?”