*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Mạc Huy: “Nếu có thể hạ châm trong vòng năm giây, vậy ông cụ Vạn có thể khỏi hoàn toàn trong vòng một tuần nữa. Nhưng nếu quá năm giây, ông ấy phải chờ tới một tháng mới có thể khỏi hẳn được!”
Mấy người của nhà họ Vạn đều thở phào một hơi, bọn họ còn tưởng vượt quá năm giây sẽ xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn gì nữa chứ.
Ông cụ Vạn nói: “Thần y Mạc Huy, cậu không cần phải áp lực. Tôi đã bị thương hơn một năm nay rồi, cũng không để ý tới khỏi hẳn trong một tuần hay một tháng đầu. Có thể khỏi hẳn đã là may mắn với tôi rồi!”
Lâm Mạc Huy cười, nói: “Tôi đã đồng ý giúp ông, vậy chắc chắn sẽ cố gắng làm cho tốt nhất. Cô Vạn, tay của cô cứ đặt xuống vị trí này, đừng có động đậy gì đấy!”
Cậu Vạn ngoan ngoãn gật nhẹ đầu.
Hai tay Lâm Mạc Huy nắm tám cây kim châm cứu, hai mắt
trở nên nghiêm túc hơn. Anh hít sâu một hơi, bất chợt ra tay, ghim cả tám cây châm vào tấm huyệt vị trên ngực ông cụ Vạn.
Ở bên cạnh, Vạn Vĩnh Quân cũng mở to mắt nhìn theo, tốc độ Lâm Mạc Huy hạ châm vô cùng nhanh, khiến ông ta có cảm giác như hoa mắt chóng mặt.
Hơn nữa, ông ta thấy rõ, tám châm này của Lâm Mạc Huy hoàn toàn đâm chính xác vào bên trên từng huyệt vị, không hề có chút sai lầm nào.
Vạn Vĩnh Quân rung động không thôi, chỉ một phần hạ châm như này thôi thì đã là trình độ mà những thầy thuốc bình thường đã khó có thể so sánh rồi!
Sau khi tám châm hạ xuống, Lâm Mạc Huy lập tức thu tay, lấy toàn bộ năm cây châm trong tay của cậu Vạn. Anh nhanh chóng hạ châm, năm cây kim châm cứu này đâm vào năm huyệt vị xung quanh phần bụng dưới của ông cụ Vạn một cách cực kỳ chính xác.
Hô hấp của cậu Vạn như muốn ngừng lại, trong mắt chỉ có hình ảnh Lâm Mạc Huy nhanh chóng hạ châm xuống. Dường như chỉ trong nháy mắt hành động thì toàn bộ năm cây kim châm cứu đều đã được hạ xuống hết.
Lúc này, Lâm Mạc Huy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Xong rồi!”
Vạn Vĩnh Quân và ông cụ Vạn đều rung động không thôi. Vừa rồi, năm cây kim châm cứu này đâm vào cũng chỉ trong vòng ba giây mà thôi. ta bưng theo một cái chậu đi tới.
Mà ngay lúc này, ông cụ Vạn nói: “Thần y Mạc Huy, sao bụng của tôi có hơi ngứa nhỉ?”
Lâm Mạc Huy: “Ngứa là đúng rồi đấy ạ”
Anh vừa nói xong thì lập tức xốc quần áo ông cụ Vạn lên, lộ ra phần bụng của ông ta.
Ở bên cạnh, Vạn Vĩnh Quân vẫn đang xem xét, không nhịn được hô lên: “Cái này... Đây là chuyện gì vậy?”
Khi cậu Vạn nhìn thấy rõ rồi, trên bụng ông cụ Vạn xuất hiện những cái mụn lớn như trứng chim cút.
Cái mụn